" Dương Kiên! Đây là Dương Kiên. Không a. Hắn là Kiến Dục. Là têgn khốn nạn ấy. Thằng khốn nạn".
Mặc dù đã tha thứ cho Mộc Đồng Đồng nhưng nhìn thấy Dương Kiên thật sự giống với tên công tử bột Kiến Dục kia thì Lam Duẫn Ninh thật không thể chịu nổi. Cô lao vào giáng ngay 1 cú đấm vào mặt Dương Kiên làm hắn ngã lăn ra đất. Sở Thiên Ngưng và mọi người đều hoảng hốt, nàng ngăn Lam Duẫn Ninh lại:
- Ninh! Anh làm gì thế? Mau dừng tay.
Lam Duẫn Ninh hiện tại đang kích động nên cô không nghe Sở Thiên Ngưng mà tiếp tục lăn xả vào Dương Kiên đấm đá túi bụi. Cả S thị và D thị xanh mặt, họ vội vàng gọi bảo vệ lên tách 2 người họ ra. Bị tách ra khỏi trận chiến, Lam Duẫn Ninh và Dương Kiên cố với nhau để đấm đá thêm vài cái. Dương Kiên bực bội, hắn gắt gỏng:
- Thứ vô học ở đâu xuất hiện thế này? Các người đúng là 1 lũ vô dụng! Thà nuôi mấy con chó còn hữu dụng hơn.
Nói rồi hắn chỉ vào những người bảo vệ. Lam Duẫn Ninh lanh lẹ thoát khỏi kìm kẹp của mấy người bảo vệ, phi 1 cước chuẩn xác vào mặt tên hống hách đằng kia:
- Mày không có quyền hạ thấp nhân phẩm của họ. Hãy xem lại bản thân mình đi. Khi nói ra câu vừa rồi mày nên thấy mày mới chính là 1 con cẩu đần.
- Khốn nạn! Mày là thằng nào mà dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không?- Dương Kiên lên mặt đe dọa.
- Dương...... tổng! Mũi... ngài.... ngài
- Mũi ta làm sao?
- Mũi.... ngài..... chảy...... chảy....
Hắn không kiên nhẫn mà thô lỗ quát mắng:
- Nói gì thì nhanh lên. Mất thời gian quá!
Đám cố vấn D thị được sự cho phép của Tổng tài liền mạch lạc trả lời:
- Dương tổng! Mũi ngài chảy máu rồi a~.
Dương Kiên ngay lập tức đưa tay lên mũi và từ ngón tay hắn cảm nhận được chất dịch ấm ấm, tanh tanh và màu sắc khi đưa lên mắt nhìn chính là màu ĐỎ. Phồng mang trợn má, mắt đỏ ngầu là những từ để diễn tả về Dương Kiên lúc này, hắn không ngừng hướng Lam Duẫn Ninh phun ra những câu chửi tục:
- Quân vô học! Thứ không có giáo dục! Đồ thô lỗ! Mẹ kiếp! Lão tử sẽ cho ngươi nếm mùi Địa ngục trần gian. Cứ chờ đấy.
Sở Thiên Ngưng bị lãng quên bây giờ mới ra mặt:
- Dương tổng! Tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh. Xin anh bỏ quá cho sự vô phép này và tôi hi vọng chúng ta vẫn hợp tác vui vẻ với nhau.
Dù bị đánh tơi tả, bầm dập, xanh tím các chỗ nhưng mỹ nhân đã mở lời thì làm sao từ chối được. Lấy lại vẻ đường hoàng, vô cùng tiêu sái đến trước mặt Sở Thiên Ngưng:
- Sở tổng đã nói vậy thì tôi nào có thể không nghe. Nhưng tôi có 1 điều kiện. Nếu không tôi sẽ kiện tên kia vì tội cố ý gây thương tích.
Lam Duẫn Ninh nghiến răng:
- Mày dám.....
Chưa kịp để cô nói thì Sở Thiên Ngưng cắt lời:
- Chỉ cần không quá vô lí tôi sẽ đáp ứng.
Dương Kiên vui mừng:
- Tôi biết Sở tổng sẽ không từ chối nếu như nghe xong điều kiện của tôi. Rất đơn giản, cuối tuần này tôi muốn mời Sở tổng 1 bữa tại nhà hàng "Royal Restaurant". Cô thấy thế nào.
Các vị cố vấn của D thị không khỏi ngạc nhiên. Nhà hàng "Royal Restaurant" là chỗ nào? Họ tất nhiên biết. Nhà hàng "Royal Restaurant" là 1 chuỗi các nhà hành bậc nhất thuộc khu nghỉ dưỡng cấp cao dành cho hoàng gia Cố thị, các nguyên thủ quốc gia và các trâm anh thế phiệt-" Resort of Royal". Đây là sự đầu tư hợp tác của các tập đoàn lớn trong đó L thị của mẹ Lam Duẫn Ninh chiếm cổ phần cao nhất: 50%. Điều các vị cố vấn D thị ngạc nhiên chính là vị Tổng tài kiệt sỉ, "vắt cổ chảy ra nước" này của họ lại không tiếc tiền bạc, công sức để mời bằng được Tổng tài S thị đến đó. Bình thường chỉ cần hắn hô 1 tiếng là có rất nhiều mỹ nhân vây quanh, cầu hắn bao nuôi nhưng hôm nay quả thật để cho bọn họ mở rộng tầm mắt. Sở Thiên Ngưng không hề bất ngờ về địa điểm này mà chỉ lãnh đạm:
- Nếu chỉ là 1 bữa cơm bình thường thì tôi đồng ý.
Dương Kiên sung sướng cười miệng ngoác đến mang tai:
- HAHAHAHA! Được lắm được lắm! Vậy cuối tuần này tôi sẽ đến S thị để đón Sở tổng. Hẹn gặp lại.
- Hẹn gặp lại.
Dương Kiên nghênh nganh đi qua Lam Duẫn Ninh, hất cằm:
- Thứ bần tiện như mày mà cũng muốn Sở tổng đi ăn cùng sao. Không có cửa đâu nha con.
HAHAHAHAHAHA
Tiếng cười đắc thắng của hắn vang vọng ở hành lang cho đến khi chiếc xe chở hắn lăn bánh rời khỏi S thị. Lam Duẫn Ninh nhìn xe của Dương Kiên đi mất rồi nhìn sang Sở Thiên Ngưng đầy căm phẫn:
- Khốn kiếp! Buông tôi ra.
Cô giãy ra khỏi mấy người bảo vệ, họ định ngăn lại nhưng nàng ra hiệu cho họ lui việc. Sở Thiên Ngưng bước lại gần nắm tay cô:
- Ninh! Anh sinh khí sao?
Lam Duẫn Ninh bực bội hất tay nàng:
- Đừng đụng vào người tôi. Tại sao cô phải xin lỗi hắ? Sao cô phải đồng ý đi với hắn chỉ vì 1 dự án? Hay chính bản thân cô muốn đi với hắn vì Dương Kiên là người cô yêu chứ không phải người cô đã gả cho là tôi.
CHÁT
Âm thanh thanh thúy vang lên. Trên mặt Lam Duẫn Ninh in dấu tay đỏ nhạt. Sở Thiên Ngưng dùng 4 phần lực phẫn nộ Lam Duẫn Ninh không hề tin tưởng tiết hạnh của mình; 6 phần còn lại là thương, là yêu, là xót thì sao có thể nặng tay được. Lam Duẫn Ninh đồng tử giãn to:" Mộc Đồng Đồng vì Kiến Dục phản bội cô. Đến đây Sở Thiên Ngưng lại vì Dương Kiên mà đánh cô". Phẫn uất tích tụ ở 2 kiếp khiến Lam Duẫn Ninh không chịu đựng được nữa, chạy thật nhanh khỏi S thị khiến Sở Thiên Ngưng không kịp giữ lại. Nàng vội vàng chạy theo cô mặc kệ cho trên mặt mình nước mắt làm nhem nhuốc dung nhan. Nàng chân yếu tay mềm lại đi giày cao gót 7 cm nên nhanh chóng bị mất dấu Lam Duẫn Ninh. Nàng lang thang, thẫn thờ tìm từ nơi này đến nơi khác nhưng vẫn không thấy người đâu. Đôi chân mệt mỏi rẽ bước vào 1 công viên gia đình. Nàng nhìn công viên có chút cũ kĩ của thời gian nhưng lại làm kí ức ùa về.
- Thiên Ngưng Đại tỷ! Tỷ ở đâu vậy? Em là Duẫn Ninh đây?
- Ninh Nhi! Chị ở đây. Chị sợ quá!
Lam Duẫn Ninh 10 tuổi rẽ bụi cỏ lau ra và nhìn thấy người con gái mình đang tìm kiếm lại khóc ở đây.
- Sao tỷ khóc vậy?
- Tỷ bị điểm kém lúc ở trường nên sợ cha mắng chị đã trốn ở công viên. Không ngờ công viên rộng quá! Chị bị lạc mất. Chị sợ lắm! Ninh Nhi! Chân còn đau nữa!
Lam Duẫn Ninh hoảng hốt:
- Đau chân sao? Mau ra đây đi nào.
Sở Thiên Ngưng nghẹn ngào đáp lại:
- Đau chân. Không ra được.
Vậy là Lam Duẫn Ninh phải len lỏi vào bụi cỏ mặc dù bị cứa chảy máu chân, tay vẫn không hề nói gì để đưa Sở Thiên Ngưng ra ngoài. Ra được rồi nhưng Sở Thiên Ngưng lại phụng phịu:
- Ninh Nhi! Chân đau. Không đi được.
Lam Duẫn Ninh vô ưu đưa lưng về phía Sở Thiên Ngưng:
- Lên đây đi! Em cõng về nhà. Nhanh nào! Trời sắp tối rồi đó! Nếu ở đây lâu sẽ có ngáo ộp nha.
Sở Thiên Ngưng bật cười:
- Xì! Đồ con nít. Ai còn tin ngáo ốp có thật chứ?
Lam Duẫn Ninh thản nhiên đứng dậy:
- Vậy thôi! Em về trước nhé!
Nhìn xung quanh mọi thứ bắt đầu tối dần và mọi người ở công viên đã về gần hết rồi, Sở Thiên Ngưng hoảng sợ:
- Ninh Nhi đừng bỏ chị ở lại. Chị sợ lắm! Mau cho chị về đi!
Lam Duẫn Ninh không buông tha còn cố ý trêu trọc cô bé:
- Chỉ có con nít mới tin cả sợ ngáo ộp thôi. Còn Thiên Ngưng tỷ đâu có sợ chứ!
- Không a~ Chị sẽ không gọi em là con nít nữa. Chị biết sai rồi. Mau cho chị về.
Nói rồi nàng bật khóc, Lam Duẫn Ninh vội vàng chạy lại đưa tấm lưng nhỏ bé cho Sở Thiên Ngưng tựa vào. Tóm chặt 2 chân cô bé, Lam Duẫn Ninh dặn dò:
- Ngồi chắc vào nhé! Máy bay sắp cất cánh.
- Ân.- Nàng gật đầu
- Chuẩn bị. Bay.....ay......ay...
HAHAHAHAHA
Tiếng cười giòn giã của 2 đứa trẻ nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn sau cánh cửa công viên.
- Chị ơi! Chị đang tìm ai sao?
Sở Thiên Ngưng giật mình nhìn xuống chân, 1 cô nhóc với ánh mắt long lanh, ngây thơ đang hỏi nàng. Đưa tay xoa đầu bé:
- Ân. Chị đang tìm 1 người.
Cô bé hỏi lại:
- Người đấy trông như thế nào vậy?
Sở Thiên Ngưng vui vẻ đáp lại"
- Là 1 đại ca thật soái, thật cao, thật tốt bụng và mặc sơmi trắng.
Cô bé vui mừng reo lên:
- A! Lúc nãy có 1 ca ca mặc áo trắng, thật tốt bụng mua kẹo gấu trúc cho em a.
Nói xong bé giơ que kẹo như đã tìm được 1 cái gì mới mẻ. Nàng hướng cô bé hỏi:
- Vậy đại ca ca ấy ở đâu?
Bé ngây thơ đáp lại:
- Đại ca ca mang theo mấy lon nước giống baba hay uống đang ngồi ở ghế đá cạnh hồ thiên nga a.
- Vậy sao? Cảm ơn em nhé cô bé.
- Không có gì! Chị mau đi đi. Em phải trở về với cha mẹ đây. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Đứng nhìn theo bóng cô bé khuất hẳn rồi rảo bước về phía hồ thiên nga. Quả nhiên vị tiểu ca ca nàng nhọc công tìm kiếm lại ngồi ở ghế đá uống bia lạnh. Lam Duẫn Ninh sau khi chạy khỏi S thị liền mua 10 lon bia lạnh để hạ hỏa. Nhìn thấy công viên trong lành nên tiến vào thì không may đụng trúng 1 cô nhóc làm rơi kem của bé nên phải mua đèn 1 que kẹo gấu trúc to bằng tay người lớn. Tiễn cô bé xong thì cô ngồi uống bia ngẫm lại chuyện vừa xảy ra." Mình đúng là có chút nóng giận vô cớ. Bây giờ phải làm sao đây?". Băn khoăn không biết phải làm gì thì đột nhiên có 1 bóng người lao thẳng vào lồng ngực mình.
- Duẫn Ninh! Anh là đồ tồi tệ. Anh bỏ đi có biết em đi tìm mệt mỏi, lo lắng lắm không?
Nâng dậy người trong lòng, đưa tay lau nước mắt cho nàng:
- Thiên Ngưng! Là tôi hơi nóng giận. Xin lỗi đã làm cô buồn lòng.
- Em cũng xin lỗi vì đã không nghĩ đến cảm nhận của anh. Xin lỗi.
Lam Duẫn Ninh ngạc nhiên:
- Sao cô tìm được tôi ở đây?
Sở Thiên Ngưng cười quyến rũ:
- Anh đoán xem.
- Tôi làm sao đoán được.
- Vậy nó là bí mật.
- Cô.... cô....
Lam Duẫn Ninh nhìn nụ cười của Sở Thiên Ngưng mà mê đắm. Đặt nàng ngồi trên đùi mình, 1 tay ôm lấy eo thon, 1 tay lại đỡ gáy ngọc của nàng. Sở Thiên Ngưng cũng phối hợp 2 tay choàng qua gáy cô. Hai cánh môi dần dần chạm vào nhau. Như có dòng điện xẹt qua người, cả 2 mãnh liệt triền miên. Cô mút lấy cánh môi nàng, cắn nhẹ. Đầu lưỡi không xương linh hoạt cạy mở hàm răng ngọc đưa lưỡi vào càn quấy. Cô cảm nhận được vị ngọt ngào từ khoang miệng nàng còn nàng có thể cảm nhận mùi vị bia lạnh mà cô vừa uống. Môi lưỡi quấn quít, vũ khúc giữa buổi chiều hoàng hôn lãng mạn. Nhận ra nàng sắp hết dưỡng khí, cô luyến tiếc nhẹ nhàng đưa lưỡi mình ra ngoài. Hai chiếc lưỡi tách nhau ra tạo thành 1 sợi chỉ bạc khiến mặt trời phải xấu hổ lẩn trốn vào những đám mây phía Tây. Lam Duẫn Ninh đưa tay lau đi ít mật ngọt trào ra khóe miệng nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng phi thường đỏ, hổn hển thở. Cô vội vàng vuốt lưng cho nàng thuận khí. Sở Thiên Ngưng mặt đỏ bừng, như chú chim nhỏ nép vào lòng Lam Duẫn Ninh:
- Ninh! Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Anh chỉ cần nhớ 1 điều thôi.
- Là gì vậy?
- EM YÊU ANH.
- Cảm ơn em, Ngưng Nhi. Có lẽ hơi muộn nhưng anh vẫn muốn nói. ANH CŨNG YÊU EM.
Hai người nhìn sâu trong đôi mắt nhau, họ có thể thấy sự mãn nguyện trong đó. Có lẽ hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy. Lam Duẫn Ninh đặt Sở Thiên Ngưng xuống đất:
- Muộn rồi! Chúng ta về nhé!
Sở Thiên Ngưng giả vờ giận dỗi:
- Người ta đi tìm anh đau chân lắm! Không muốn đi bộ nữa!
- Vậy em muốn sao thưa công chúa của anh?
Nàng mỉm cười vui vẻ:
- Anh cõng em về nhà như lúc nhỏ đi.
Lam Duẫn Ninh bất đắc dĩ:
- Được rồi. Lên thôi nào!
Tóm chặt 2 chân nàng, giữ chắc chắn, nàng xũng tự nhiên vòng tay qua ôm cổ cô, tựa đầu vài bờ vai vững chãi:
- Ngày trước anh có làm máy bay.
- Đấy là ngày trước! Bây giờ làm cái khác đi! Moto được không?
- Hảo.
- Chuẩn bị ngồi chắc. Brừm.... ừm..... ừm.
- AAAAAAA! CHẬM LẠI.
Cô dừng lại trước khẩu lệnh của nàng, làm vẻ mặt đáng thương:
- Em biết sai rồi! Nữ cảnh sát xinh đẹp đừng bắt em. Nhà em còn kiều thê chưa chăm sóc, bảo vệ, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa nha.
Sở Thiên Ngưng bật cười:
- Đồ dẻo miệng.
- Anh chỉ dẻo miệng với em a~
Nàng tựa đầu vào vai cô, nhẹ giọng:
- Cảm ơn anh! Ninh! Cảm ơn đã yêu em 1 lần nữa.
- Anh phải cảm ơn em mới đúng! Ngưng Nhi! Cảm ơn vì làm anh yêu lại lần lần nữa. Anh yêu em rất nhiều.
Nàng không trả lời mà yên ổn ngủ say. Hôm nay đã quá mệt rồi. Lam Duẫn Ninh nhìn nàng ngủ ngon mỉm cười hạnh phúc. Bóng của 2 người hòa vào với nhau trong buổi hoàng hôn mùa xuân êm dịu.