Thiếu Tướng Đào Hoa - Lee [bhtt]

Xe dừng lại trước cửa nhà, Liễu Nhược Hoằng bước xuống xe rồi đi thẳng vào nhà. Dung Mẫn Giai biết ông đang tức giận nên nhỏ nhẹ:
- Vy Vy! Về nhà rồi! Xuống xe thôi con.
Liễu Vy Vy gật đầu ngoan ngoãn khác hẳn với lúc ăn cơm. Lãnh Hàn Tuyết cũng phụ bà đỡ cô bé nhưng lần này Liễu Vy Vy không đẩy ra mà yên lặng bước đi. Vào đến phòng khách, Liễu Nhược Hoằng đã ngồi ở trên ghế và trên bàn là 1 cây gậy trúc xanh mướt, dài nhỏ, trơn bóng, ước chừng 70-80 cm. Dung Mẫn Giai và Liễu Nhược Y vừa nhìn đã biết ngay nó là cái gì: Gia pháp của Liễu gia. Cây gậy nhỏ nhưng uy lực cực lớn, đánh vào da thịt thì phải gọi là xót xa vô cùng. Đánh 1 roi lằn thịt đỏ ửng, đánh 2 roi bầm tím da thịt, đánh 3 roi âm ỉ rỉ máu, đánh 4 roi máu tươi trào ra. Sau mỗi lần đánh ít nhất 2 tháng mới lành lặn hoàn toàn và nếu không giữ thì chắc chắn sẽ để lại sẹo. Liễu Nhược Y ngày xưa cùng anh trai Liễu Nhược Huy trốn đi chơi nên mỗi người bị đánh 5 roi mà đau 1 tháng trời. Nên từ đó hễ Liễu Nhược Hoằng mà cầm roi trúc đánh vào khoảng không tạo ra âm thanh vun vút thì hai anh em đều sợ mất mật. Thấy chồng để sẵn roi, Dung Mẫn Giai hoảng hốt:
- Ông mang roi ra làm gì? Mau cất đi.
Liễu Nhược Y cũng đồng ý:
- Cha mau cất đi đi.
Liễu Nhược Hoằng nhấp 1 ngụm trà, đặt tách xuống bàn:
- Tôi không cất.
Lãnh Hàn Tuyết đến gần ông:
- Ông nội! Vy Vy còn nhỏ! Nếu trên người con bé bị nhiều vết sẹo thì sao nó dám đi học chứ! Ông bỏ qua đi nha.
Liễu Vy Vy ngạc nhiên:" Chị ta đang nói giúp cho mình".
Liễu Nhược Hoằng nhìn cháu gái lớn khổ sở từ nhỏ nhưng lại thiện lương hiểu chuyện chẳng bù cho đứa cháu nhỏ từ cưng chiều từ nhỏ đến hư người. Liễu Nhược Hoằng xoa đầu Lãnh Hàn Tuyết:
- Ông biết con thương em nhưng lỗi là phải phạt.
Chỉ sang thấm thảm trên đất:
- Vy Vy! Đến! Quỳ xuống!
Liễu Vy Vy sợ run bần bật. Từ nhỏ ông lúc nào cũng dịu dàng với mình, chưa bao giờ quát nạn. Hôm nay nhìn thấy uy áp của ông nội khiến Liễu Vy Vy không khỏi hãi hùng. Nhìn Liễu Vy Vy mặt trắng nhợt, Lãnh Hàn Tuyết lo lắng:
- Ông nội! Vy Vy thân thể còn yếu. Cho em ấy nghỉ ngơi trước. Khi nào khỏe lại rồi tính sau được không?
Liễu Nhược Hoằng vẫn cố chấp:
- Ta đếm đến 3. Không quỳ xuống thì cuốn gói ra khỏi Liễu gia. Gia đình này không chứa chấp loại ương ngạnh.
Dung Mẫn Giai và Liễu Nhược Y hiểu tính ông nên chỉ đành dìu Liễu Vy Vy từ từ quỳ xuống tấm thảm cứng ngắc. Liễu Nhược Hoằng cầm lấy roi trúc để trước mặt Liễu Vy Vy:
- Có biết cái này là gì không?
Liễu Vy Vy phát ra âm thanh nhỏ từ cổ họng:

- Con không biết.
Liễu Nhược Hoằng cầm roi lên:
- Không biết? Để ta nói cho mà biết. Đây là gia pháp của Liễu gia truyền từ lâu đời. Con chưa từng thử qua nên không sợ. Con cứ thử hỏi cô của con xem ngày trước cha con và nó bị đánh như thế nào? Ông hỏi con: Con đã biết lỗi chưa?
Liễu Vy Vy sợ hãi gật đầu:
- Con biết rồi. Con biết rồi. Con xin lỗi. Con không nên làm mọi người lo lắng. Đừng đánh con mà. Con xin ông.
Liễu Nhược Hoằng gật đầu:
- Biết lỗi là tốt nhưng vẫn phải phạt. Con nghĩ mình nên nhận bao nhiêu roi.
Liễu Vy Vy lắc đầu lia lịa:
- Con xin lỗi ông. Con sợ đau. Đừng đánh con.
Liễu Nhược Hoằng giơ roi trúc lên, Liễu Vy Vy sợ hãi nhắm chặt mắt. Khi roi đầu tiên chuẩn bị giáng xuống thì...

HUỴCH

Mọi người ngạc nhiên nhìn Lãnh Hàn Tuyết quỳ gối bên cạnh Liễu Vy Vy. Liễu Nhược Hoằng hỏi:
- Tuyết Nhi! Con đang làm gì vậy?
- Ông nội! Nếu ông nhất định phải đánh Vy Vy thì ông đánh cả con luôn đi. Thân làm chị gái mà không hiểu, không biết cách quan tâm em gái. Con là nguyên nhân của việc này vì vậy ông đánh con đi.
Liễu Nhược Hoằng nghi hoặc nhìn Lãnh Hàn Tuyết:
- Con chắc chắn?
Nàng kiên nghị đáp lại:
- Ân. Con chắc chắn.
Liễu Nhược Hoằng lớn tiếng:
- Hàn Tuyết nhận lỗi. Làm chị mà không biết quan tâm, chia sẻ với em. Vậy nên Hàn Tuyết sẽ bị phạt.


VÚTTT

CHÁT

VÚTTT

CHÁT

.....

Từng tiếng roi vung lên rồi lại hạ xuống trên người Lãnh Hàn Tuyết. Liễu Vy Vy nhìn Lãnh Hàn Tuyết quỳ trên mặt đất không chịu từng roi đau đớn nhưng lông mày vẫn không hề nhíu lại. Vì là mùa hè nên chiếc áo sơmi của Lãnh Hàn Tuyết có dấu hiệu rách và lộ ra da thịt trắng nõn nhưng lại đầy máu tươi. Liễu Vy Vy hoảng hốt rơi nước mắt đầy mặt cầu xin Liễu Nhược Hoằng:
- Con xin ông đừng đánh nữa. Đừng đánh chị ấy nữa mà. Con sẽ chịu đòn. Con xin ông.
Liễu Nhược Hoằng không nghe mà lại tiếp tục vụt. Dung Mẫn Giai và Liễu Nhược Y lo sợ cầu xin:
- Ông mau dừng lại đi. Tôi xin ông. Tôi van ông.
- Cha mau ngừng lại. Con bé sắp không chịu được nữa.
Thấy ông nội không dừng lại mà Liễu Hàn Tuyết lung lay sắp đổ, Liễu Vy Vy gào khóc nhào vào lòng Lãnh Hàn Tuyết ôm lấy nàng:
- Đừng đánh nữa. Đừng đánh chị của con. Đừng đánh. AAAAA.
Lãnh Hàn Tuyết ngạc nhiên nhìn Liễu Vy Vy đang ôm lấy mình chịu đòn. Nghe thấy câu:" Đừng đánh chị của con." khiến nàng có 1 khát khao là ôm lấy em gái khóc 1 hồi thật lớn. Nghĩ là làm, Lãnh Hàn Tuyết ôm lấy tấm lưng nhỏ nhắn của Liễu Vy Vy mặc cho roi trúc vụt lên bàn tay ngọc ngà:
- Vy Vy! Em gái của chị! Vy Vy.

Liễu Vy Vy siết chặt tay gào khóc gọi Lãnh Hàn Tuyết:
- Chị! Chị! Chị ơi! Em nhớ chị lắm! Em sai rồi. Em sai rồi. Em xin lỗi.
Lãnh Hàn Tuyết lệ rơi đầy mặt:
- Không sao hết. Không sao hết. Vy Vy! Chị ở đây với em.
Dung Mẫn Giai và Liễu Nhược Y không nhịn được nước mắt, Liễu Nhược Hoằng dừng lại nhìn 2 chị em vứt cây roi vào góc tường ngồi xuống ôm lấy 2 đứa cháu gái khóc nấc:
- Ông xin lỗi. Ông xin lỗi 2 đứa.
Lãnh Hàn Tuyết và Liễu Vy Vy ôm chầm lấy Liễu Nhược Hoằng khóc:
- Ông nội!
Thế là 1 nhà 5 người ôm nhau khóc 1 buổi chiều. Tối đến, Lãnh Hàn Tuyết dưỡng thương trên giường, Liễu Vy Vy không còn tính trẻ con hồ nháo mà cùng Liễu Nhược Y ở dưới bếp nấu cháo cho chị mình. Dung Mẫn Giai ở trong phòng an ủi Liễu Nhược Hoằng:
- Được rồi! Đừng khóc nữa! Già đầu rồi mà vẫn như trẻ con.
Liễu Nhược Hoằng dùng giấy ăn lau đôi mắt đỏ hoe:
- Bà cũng biết đấy! Đánh chúng nó 1 cái mà lòng tôi đau gấp trăm lần. 2 đứa nó khổ từ bé. Cha mẹ còn trẻ mà đã mất. Tuyết Nhi 23 năm lưu lạc bên ngoài, không người thân, không sự ấm áp, ngày ngày tiếp xúc với mấy tên man rợ, làm bạn với súng ống. Tuyết Nhi đáng ra sẽ sống 1 cuộc sống vui vẻ, được đi học, được vui chơi, được kết bạn chứ không phải đi giết người. Đều tại tôi mà ra hết. Nếu năm xưa tôi không vì L thị mà gây thù chuốc oán với nhiều người thì chúng đã không bắt cóc Tuyết Nhi, không cắt phanh xe hơi của Nhược Huy. Tôi biết chứ! Vy Vy tuy được ăn ngon mặc đẹp từ nhỏ nhưng tôi biết nó cũng cô đơn. Có lần tôi thấy nó lén lút ngồi trên bàn viết nhật kí, tôi thấy nó dán hình cha mẹ, chị gái lúc 1 tuổi lên tờ nhật kí. Nó viết...

Mọi người đều nói gấp 1000 con hạc giấy hay thành tâm cầu nguyện khi có sao băng thì điều ước sẽ thành sự thật. Tôi biết nó tất nhiên sẽ không thành hiện thực nhưng tôi vẫn có 1 ước mơ. Đó chính là tôi có 1 tấm ảnh gia đình hoàn chỉnh: có ông nội, bà nội, cha mẹ tôi, chị gái tôi và tôi. Nhưng điều này thật quá xa xôi. Con nhớ cha mẹ, nhớ chị nhiều lắm! Mọi người mau về với con đi. Con thật sự rất cô đơn.

Viết xong. Nó ngồi khóc. Bà nói xem. Dù có tiền bạc, có ăn ngon mặc đẹp nhưng Vy Vy vẫn luôn cô đơn. Tôi chỉ biết cung cấp những thứ tốt nhất cho con bé nhưng trái tim con bé thì không thể bù đắp được. Nếu giàu có mà không có hạnh phúc thì tôi cần cái giàu có này làm gì. Tôi không cần tiền nữa. Tôi sai lầm rồi.
Dung Mẫn Giai yêu thương vuốt mái tóc chồng, để chồng tựa vào ngực mình khi mệt mỏi giống như bà đã làm 40 năm trước đây:
- Không sao hết. Mọi chuyện đã qua rồi. Ông qua xem Tuyết Nhi thế nào. Tôi xuống phụ chúng nó nấu ăn.
Liễu Nhược Hoằng gật đầu bước sang phòng Lãnh Hàn Tuyết đang nằm.

CỘC CỘC CỘC

- Tuyết Nhi! Ông vào được không?
- Ân. Ông vào đi.
Liễu Nhược Hoằng mở cửa vào phòng, yêu thương ngồi cạnh nhìn đứa cháu kiên cường đang yếu ớt nằm trên giường:

- Con đỡ hơn chút nào chưa?
- Dạ rồi thưa ông.
Liễu Nhược Hoằng nhìn Lãnh Hàn Tuyết:
- Tuyết Nhi! Để ông kể cho con nghe về cha mẹ con nha.
- Ân.
Hai ông cháu 1 người nói 1 người chăm chú nghe mà không phát hiện Liễu Vy Vy đã đứng ở ngoài cửa phòng. Liễu Vy Vy bưng bát cháo nghe thấy Liễu Nhược Hoằng hỏi Lãnh Hàn Tuyết:
- Sao chiều nay con lại chịu tội thay cho Vy Vy?
Liễu Vy Vy nghe từng từ từng chữ câu trả lời của Lãnh Hàn Tuyết:
- Vy Vy là em gái của con. Chỉ cần là em ấy thì mọi thứ con đều chấp nhận.
Liễu Vy Vy chỉ muốn ngay lập tức nhào vào lòng chị, ôm lấy chị, yêu thương chị. Thấy ông nội chuẩn bị ra khỏi phòng, Liễu Vy Vy đứng dẹp sang 1 bên:
- Ông nội!
Liễu Nhược Hoằng nhẹ nhàng:
- Mau mang vào đi.
Liễu Vy Vy nhẹ nhàng bưng cháo đặt lên bàn:
- Chị! Mau dậy ăn cháo cho khỏe.
Lãnh Hàn Tuyết lòng ấm áp nhìn em gái, vỗ vỗ bên giường. Liễu Vy Vy hiểu ý ngồi xuống bên cạnh. Lãnh Hàn Tuyết yêu thương vuốt tóc Liễu Vy Vy:
- Vy Vy! Ông đã nói hết cho chị nghe rồi! Từ giờ em không còn cô đơn 1 mình nữa. Em có chị. Được không?
Liễu Vy Vy nhìn Lãnh Hàn Tuyết dịu dàng trước mắt, chị gái lớn lên có tận 7 phần giống mẹ. Liễu Vy Vy ôm lấy Lãnh Hàn Tuyết, nói hết những ủy khuất trong lòng. Lãnh Hàn Tuyết ôm em gái nhỏ, hôn nhẹ trán Liễu Vy Vy:
- Đã có chị ở đây. Chị sẽ không để ai để em chịu cô đơn nữa nha.
- Ân.
Liễu Vy Vy cười gạt đi những giọt nước mắt sót lại, vùi đầu vào lòng Lãnh Hàn Tuyết:" Chị thật thơm, thật ấm. Hệt như lòng mẹ vậy".

------------------------------------
Au: Như đã hứa với mọi người Việt Nam thắng sẽ thêm 1 chương. Tiếc là không phải 3-0 để thêm 2 chương. Hi vọng Việt Nam sẽ được vào vòng loại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận