Mặt trời ló rạng sau 1 đêm yên ả. Những tiếng chim ríu rít trên cành cây hót chào nắng ấm của mùa hạ. Lam Duẫn Ninh từ từ mở mắt, quay sang bên cạnh tìm kiếm Sở Thiên Ngưng chỉ thấy 1 chỗ trống. Lam Duẫn Ninh vươn vai xuống giường, lục lọi trong tủ quần áo 1 bộ Âu phục. Hôm nay Lam Duẫn Ninh phải đưa Sở Thiên Ngưng đến bệnh viện nên nhanh chóng tắm rửa. Đứng trước gương chỉnh sửa quần áo và chải lại mái tóc thì 1 đôi tay mềm mại ôm lấy thắt lưng Lam Duẫn Ninh:
- Duẫn Ninh! Mới sáng sớm đã bảnh thế này! Anh định đi câu dẫn con gái nhà lành sao?
Lam Duẫn Ninh buồn cười:
- Tuyết Nhi! Anh chỉ chở Ngưng Nhi đến bệnh viện thôi mà.
Lãnh Hàn Tuyết nũng nịu:
- Vậy lúc quay về đến S thị 1 chuyến được không? Tử Kỳ cũng đang quay phim tại đó.
Lam Duẫn Ninh xoay người hôn lên trán nàng:
- Được rồi. Anh sẽ đến. Được chưa?
- Ân. Vậy còn được.
Lam Duẫn Ninh thúc giục:
- Xuống ăn sáng thôi.
Hai người xuống đến nơi là lúc mộ người đã ngồi đầy đủ trên bàn ăn. Lam Duẫn Ninh lễ phép:
- Cha mẹ buổi sáng tốt lành.
Cả 2 đáp:
- Ân. Buổi sáng tốt lành.
Nói rồi quay sang mấy nữ nhân đang ngồi:
- Các em buổi sáng tốt lành.
Cả đám đồng thanh đáp lại:
- Anh cũng vậy.
- Ân.
Ngồi vào ghế, Lam Duẫn Ninh hỏi Liễu Vy Vy:
- Vy Vy! Em không về nhà để đi học sao?
Liễu Vy Vy vừa xé bánh mì vừa đáp:
- Em chỉ học nốt 2 tuần nữa là được nghỉ hè rồi mà nên không cần đâu.
Lam Duẫn Ninh nhướng mày:
- Em cũng không nên để ông bà ở nhà như vậy? Em ăn xong đi. Tiện đường anh sẽ đưa em về.
Liễu Vy Vy hờn giỗi:
- Ninh ca ca là chê em phiền đúng không? Được rồi. Vậy em về. Nhưng mà em về thì chị Hàn Tuyết cũng phải về với em.
Lam Duẫn Ninh thắc mắc:
- Tại sao Tuyết Nhi phải về với em.
Liễu Vy Vy ăn ngay nói thật:
- Đó là chị gái của em nha. 2 người còn chưa cưới nên chị ấy phải vễ nhà với em.
- Khụ... khụ... khụ.
Lam Duẫn Ninh đang uống trà liền bị sặc. Sở Thiên Ngưng lo lắng vuốt lưng cho Lam Duẫn Ninh:
- Ninh! Anh có sao không?
Lam Duẫn Ninh lắc đầu:
- Anh không sao. Vy Vy! Em đang đùa anh à?
Liễu Vy Vy bĩu môi:
- Người ta là nói thật.
Liễu Nhược Y cũng nói:
- Ninh Nhi! Là thật đấy!
Lam Duẫn Ninh ngạc nhiên:
- Thật sự?
Mọi người đều gật đầu. Lam Duẫn Ninh nghe mọi người nói xong liền quay sang nhìn Lãnh Hàn Tuyết:
- Tuyết Nhi! Chúng ta thật có duyên nha~
Lãnh Hàn Tuyết liếc mắt rồi cúi đầu ăn sáng để tránh không cho ai nhìn thấy gương mặt hồng hồng của nàng. Kết thúc bữa sáng, Lam Duẫn Ninh chào mọi người rồi đưa Sở Thiên Ngưng đến bệnh viện. Lãnh Hàn Tuyết và Tống Tử Kỳ cũng tạm biệt rồi đến S thị. Lam Duẫn Nhân cũng nhanh chóng đến quân doanh để xử lí công vụ. Bây giờ ở nhà chỉ còn lại Liễu Nhược Y và Liễu Vy Vy. Liễu Vy Vy hỏi:
- Cô! Bây giờ im lặng ghê ha.
Liễu Nhược Y liếc mắt liền biết cô nhóc muốn gì:
- Con lại muốn đi mua sắm sao?
Liễu Vy Vy mắt toả sáng:
- Ân. Cô đi cùng con sao?
Liễu Nhược Y híp mắt hồ ly:
- Chỉ cần hôm nay con đi theo cô đến L thị học tập thì chiều nay cô sẽ dẫn con đi shopping thả ga.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật.
- Vậy con đi.
Trên đường đến L thị, Liễu Nhược Y vui mừng nhìn Liễu Vy Vy bên cạnh: "Đúng là mèo con dễ dụ". Ở bên này Lam Duẫn Ninh đang tay xách nách mang bao nhiêu đồ cho bảo bảo. Sở Thiên Ngưng trách yêu:
- Anh mua nhiều như vậy để làm gì?
Lam Duẫn Ninh cười hớn hở:
- Siêu âm bác sĩ nói là con trai nên anh phải mua nhiều đồ chơi cho con chứ? Nhất định là con trai sẽ nghịch ngợm rồi.
Sở Thiên Ngưng vui vẻ nhìn Lam Duẫn Ninh:
- Ân. Con nhất định sẽ giống như anh vậy?
Lam Duẫn Ninh mặt đầy tự hào:
- Đúng. Phải như anh nên mới có 1 lão bà tuyệt vời như em vậy.
Sở Thiên Ngưng đỏ mặt theo Lam Duẫn Ninh ra xe. Nhìn mặt vợ mình, Lam Duẫn Ninh cười cười: "Thật đáng yêu". Lam Duẫn Ninh vừa lái xe vừa hỏi Sở Thiên Ngưng:
- Ngưng Nhi! Tuyết Nhi nói muốn chúng ta khi trở về đến S thị 1 lát. Chúng ta đi nha~
Sở Thiên Ngưng gật đầu:
- Ân. Em cũng muốn đến công ty 1 chuyến.
Xe lại lăn bánh đến cổng S thị. Bảo vệ thấy người ngồi trong xe là Tổng tài liền nhanh chóng mở cửa, cung kính mời. Lam Duẫn Ninh đỗ xe, đỡ Sở Thiên Ngưng đi vào S thị. Dọc đường đi, nhân viên thấy Sở Thiên Ngưng đều cúi đầu chào:
- Sở Tổng! Buổi sáng hảo.
- Chào Sở Tổng!
- Sở Tổng thật hạnh phúc nha~
Sở Thiên Ngưng mỉm cười đáp lại, không còn là khuôn mặt lạnh lùng đông cứng người mà toát ra sự mẫu tính và xuân nhan phơi phới. Khoác tay Lam Duẫn Ninh đi vào thang máy, Sở Tổng để lại cho nhân viên 1 lời cảm thán:
- Sức mạnh của tình yêu thật đáng sợ nga~
TING
Cửa thang máy mở ra, Lam Duẫn Ninh và Sở Thiên Ngưng rảo bước đến phòng Tổng tài.
CỘC CỘC CỘC
- Vào đi.
Giọng nữ lạnh lùng từ trong phát ra.
CẠCH
Lam Duẫn Ninh và Sở Thiên Ngưng đẩy cửa bước vào. Lãnh Hàn Tuyết ngẩng đầu đứng dậy:
- Duẫn Ninh! Chị Thiên Ngưng! 2 người đến rồi.
Lam Duẫn Ninh thắc mắc:
- Sao em làm việc ở phòng này vậy?
Lãnh Hàn Tuyết ôm lấy tay còn lại của Lam Duẫn Ninh:
- Phòng của em đang dùng để hỗ trợ cho đoàn phim. Hay chúng ta đến đó xem Tử Kỳ đóng nha~
Cả 3 người hướng đến chỗ đoàn phim. Từ xa đã thấy tiếng của đạo diễn Trương:
- Cắt! Không có cảm xúc gì hết! 5' sau diễn lại.
Lam Duẫn Ninh nhìn 2 lão bà rồi gật đầu cùng họ đến đó. Lãnh Hàn Tuyết hỏi:
- Đạo diễn Trương! Chuyện gì xảy ra vậy?
Đạo diễn Trương thở phì phò:
- Không có gì đâu Phó tổng. Chỉ là 1 chút trục trặc từ phía diễn viên thôi.
Lam Duẫn Ninh tiếp lời:
- Trục trặc? Chúng tôi có giúp gì được không?
Đạo diễn Trương ngạc nhiên nhìn Lam Duẫn Ninh:
- Tống Khang? Cậu trở lại rồi à?
Lam Duẫn Ninh cười:
- Đạo diễn Trương! Tôi không phải là Tống Khang. Tôi tên là Lam Duẫn Ninh. Ngày trước là tôi bị mất trí nên không nhớ gì hết.
Đạo diễn Trương gật gù:
- Nhớ lại là tốt nhưng sao cậu đi cùng Sở tổng và Lãnh phó tổng vậy?
Lam Duẫn Ninh cười hạnh phúc:
- Họ là vợ của tôi.
Toàn đoàn phim ồ lên. Có kẻ chúc mừng, có đố kị, ghen tị. Lam Duẫn Ninh hỏi đạo diễn Trương:
- Vừa nãy đoàn phim có vấn đề gì với diễn viên vậy?
Đạo diễn Trương thở dài:
- Hôm nay Tử Kỳ diễn cảm xúc không được tốt. Quá khô cứng. Dường như cô ấy không phối hợp với Lương Viễn Kỳ để diễn phân cảnh này.
Lam Duẫn Ninh xòe tay:
- Có thể cho tôi mượn kịch bản được không?
Đạo diễn Trương đưa kịch bản:
- Đây! Đang diễn đến đoạn này.
Nói rồi chỉ tay vào đoạn đánh dấu. Lam Duẫn Ninh cúi đầu đọc kịch bản.
Phân cảnh được quay tại hành lang và phòng tổng tài. Nữ chính bị nam phụ ép vào góc tường. Khi nam phụ sắp hôn nữ chính thì nam chính xuất hiện đằng sau hắn. Nam chính túm lấy nam phụ đánh túi bụi. Đánh xong liền kéo nữ chính vào phòng tổng tài mặc cho nàng dãy dụa. Đẩy nữ chính nằm xuống ghế sofa, ép nàng nhìn mình. Nữ chính quay đầu đi, mặt thẹn thùng. Nam chính đứng dậy buông lời khinh bỉ:
- Đúng là loại hư hỏng. Nhìn cô bảo sao mấy tên kia lại mê muội cô đến vậy. Chắc chắn cô dùng sắc đẹp nên mới tiến vào đây nhanh như vậy.
CHÁT
Nữ chính ánh mắt rưng rưng nhìn nam chính, nhìn tay mình vừa tát người yêu rồi bỏ chạy ra ngoài.
Lam Duẫn Ninh xoa trán:
- Cô ấy không chịu phối hợp diễn với Lương Viễn Kỳ thì để tôi đóng thay anh ta đoạn này đi.
Đạo diễn Trương lo lắng:
- Vậy được không?
Lam Duẫn Ninh vỗ ngực:
- Tôi làm được mà. Yên tâm đi.
Trong phòng chờ, Tống Tử Kỳ đang được nhân viên trang điểm dặm phấn lại. 1 người bước vào gọi:
- Tống minh tinh! Đạo diễn Trương nói cô chuẩn bị nhanh lên để diễn lại. Tống Tử Kỳ mệt mỏi đáp lại:
- Tôi biết rồi.
Tống Tử Kỳ buồn phiền. Không phải do nàng không thể diễn và nam chính lại là Lương Viễn Kỳ. Cái ánh mắt đầy dục vọng của hắn khiến nàng thấy ghê rợn. Tống Tử Kỳ đứng dậy bước ra ngoài. Bên ngoài Lam Duẫn Ninh và Lương Viễn Kỳ nhìn nhau chằm chằm. Lương Viễn Kỳ khinh người:
- Ra là Tống Khang sao? Tôi cứ nghĩ anh bỏ chức vệ sĩ rồi chứ?
Lam Duẫn Ninh cười lạnh:
- Tôi làm sao mà bỏ được chứ. Nhưng tên tôi là Lam Duẫn Ninh nên phiền anh xưng hô lại đi.
Lương Viễn Kỳ cười đểu:
- Lam Duẫn Ninh thì Lam Duẫn Ninh. Nhưng loại vệ sĩ quèn cũng biết đóng phim sao? Vai gì vậy? Nhân viên lao công hay bảo vệ.
Lam Duẫn Ninh chưa kịp đáp lại thì đạo diễn Trương đã lên tiếng:
- Cậu ấy sẽ đóng vai nam chính thay cho anh ở phân cảnh này. Anh chuyển sang đóng nam phụ đi.
Lương Viễn Kỳ trợn mắt:
- Cái gì?
Lương Viễn Kỳ cười lớn:
- HAHAHAHA. Đạo diễn Trương! Ông phân vai kiểu gì vậy? Đùa tôi sao? Làm sao 1 tên chẳng đóng phim bao giờ có thể so với 1 diễn viên chuyên nghiệp như tôi chứ.
Lam Duẫn Ninh lạnh lùng liếc mắt:
- Diễn viên Lương! Nếu anh muốn làm Ảnh đế thì nên chú ý hình tượng và lời nói của mình đi. Đừng để lại ấn tượng không tốt.
Lam Duẫn Ninh vừa nói xong thì xung quanh đã vang lên những tiếng xì xầm to nhỏ. Lương Viễn Kỳ lo lắng:
- Được rồi. Đóng vai phụ thì phụ. Dù sao cũng chỉ là 1 lần. Coi như bố thí 1 lần.
Tống Tử Kỳ lúc này lên tiếng:
- Nếu diễn viên Lương không thích có thể không cần đến đóng nữa đâu. Đoàn phim cũng không thiếu những diễn viên tài năng có thể thế vào vị trí của anh.
Lương Viễn Kỳ tức giận nhưng không làm gì được liền quay lưng đi uống nước. Lương Viễn Chinh nhẹ nhàng mở chai nước đưa cho anh họ nhưng hắn lại thô lỗ giật lấy chai nước uống ừng ực. Lam Duẫn Ninh đi qua liền nói nhỏ trêu trọc:
- Lương diễn viên nhà khó khăn hay sao mà như cả ngàn năm chưa được uống nước vậy. Có cần tôi tặng anh 1 thùng không?
Lương Viễn Kỳ sặc nước đỏ bừng mặt:
- Khụ... khụ... khụ...
Lương Viễn Chinh lấy khăn tay cho hắn nhưng Lương Viễn Kỳ lại vứt chiếc khăn xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nhìn theo Lam Duẫn Ninh. Lam Duẫn Ninh cười thầm trong lòng: "Lương Viễn Kỳ a Lương Viễn Kỳ. Để xem mày sẽ bị tao trừnh trị như thế nào? Hắc hắc".