Nhờ sự hô hào của đạo diễn Trương mà mọi việc lại trở về đâu vào đó. Đạo diễn Trương ngồi ghế hét lớn:
- Chuẩn bị! Diễn.
Máy quay bắt đầu hoạt động.
Tống Tử Kỳ hóa thân thành cô thư kí thành thục trong bộ váy công sở. Khi nàng đang rót cafe mang đến cho nam chính cũng là Tổng tài thì nam phụ từ phía sau ôm lấy nàng, ép nàng vào tường. Lương Viễn Kỳ quả nhiên diễn đạt vai dê xồm. Hắn ép nàng vào tường với khuôn mặt đầy dục vọng. Vùi đầu vào cổ nàng hít lấy hương thơm dễ chịu, Lương Viễn Kỳ cười cười: "Có khi vai diễn này cũng không tệ". Lương Viễn Kỳ đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Tống Tử Kỳ rồi làm những động tác sờ mó. Tống Tử Kỳ biết đang đóng phim nhưng cũng phản kháng dữ dội. Đột nhiên vai phải bị người nắm lấy.
RẮC
Tiếng khớp ngón tay kêu rõ ràng bên tai Lương Viễn Kỳ và cảm giác đau đớn từ vai truyền đến. Lương Viễn Kỳ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, chân tay run rẩy. Sao hắn lại quên mất đoạn này có cảnh đánh nhau và Lam Duẫn Ninh là 1 tên vệ sĩ. Mọi người thấy Lương Viễn Kỳ run rẩy không khỏi khen ngợi:
- Diễn viên Lương nhập vai thật đấy. Đúng là sao hạng A có khác.
Lương Viễn Kỳ rơi nước mắt trong lòng. Lam Duẫn Ninh lạnh lùng nắm vai Lương Viễn Kỳ hất ra ngoài. Sức mạnh của người trong quân đội là không thể đùa được, Lương Viễn Kỳ bị ném vật xuống đất.
HỰ
Cái lưng đáng thương của hắn tiếp xúc trực tiếp với sàn gạch đá. Lương Viễn Kỳ chống tay đứng dậy:
- Mày làm cái quái gì vậy hả?
Lam Duẫn Ninh lạnh lùng không nói mà phi chân đá 1 phát vào cổ Lương Viễn Kỳ khiến hắn lăn 1 đoạn, đầu đập vào tường. Tất cả mọi người cảm thán:
- Kĩ thuật quá tuyệt vời! Quá soái! Đúng chuẩn lạnh lùng.
Sở Thiên Ngưng, Lãnh Hàn Tuyết ngồi xem 1 bên và Tống Tử Kỳ đang đứng diễn mắt đều tỏa sáng:
- Duẫn Ninh soái ghê người.
Lam Duẫn Ninh từ tốn hạ chân xuống rồi tiến lại về phía Lương Viễn Kỳ.
CỘP CỘP CỘP
Tiếng giày va chạm xuống sàn của người bình thường nhưng Lương Viễn Kỳ lại nghe như tiếng bước chân của Tử thần. Lương Viễn Kỳ giờ này không còn suy nghĩ về mấy câu lời thoại trong kịch bản, hắn liền tục lùi về sau:
- Mày định làm gì? Mày đi ra đi.
Lam Duẫn Ninh làm như không nghe thấy lời hắn nói mà lạnh lùng tiến lại gần. Tóm cổ áo Lương Viễn Kỳ xách lên như 1 con ngỗng sắp bị thịt, Lam Duẫn Ninh lại buông tay để Lương Viễn Kỳ rơi tự do xuống đất.
BỐP
CHÁT
Những cái đấm, cái tát liên tục rơi vào mặt, bụng Lương Viễn Kỳ. Chỉ 5' phút sau, mặt Lương Viễn Kỳ bầm dập, máu từ mũi và khóe miệng tuôn ra. Cả đoàn phim cảm thán:
- Dùng máu giả y như thật. Giả mà như thật.
Lương Viễn Kỳ giờ này mắt mờ tai ngơ nên không thể nghe rõ bọn họ nói gì. Nếu không hắn sẽ phải hét lớn:" Đây vốn dĩ là thật chứ không phải giả". Lam Duẫn Ninh không bỏ qua mà kéo Lương Viễn Kỳ dậy, co gối thúc vào bụng Lương Viễn Kỳ.
ĐỐP
Cú chốt hạ trời giáng vào lưng Lương Viễn Kỳ.
ĐING~ ĐING~
Lương Viễn Kỳ chính thức nằm sàn. Lam Duẫn Ninh không thèm nhìn quá 2 giây mà kéo Tống Tử Kỳ vào phòng Tổng tài.
RẦM
Cánh cửa bị đẩy bật ra. Lam Duẫn Ninh đẩy Tống Tử Kỳ xuống ghế sofa. Từ trên cao nhìn xuống, Lam Duẫn Ninh hỏi:
- Cô dám làm trò như vậy ở công ty? Cô cùng hắn là quan hệ gì?
Tống Tử Kỳ nghe ngữ khí Lam Duẫn Ninh như chồng bắt quả tang vợ ngoại tình. Cố gắng nhịn cười, Tống Tử Kỳ diễn:
- Chuyện của tôi không cần anh phải lo.
Lam Duẫn Ninh đè lại bả vai đang giãy giụa của Tống Tử Kỳ, chỉ tay vào mặt nàng:
- Chuyện của cô tôi không thèm quản nhưng đây là công ty của tôi, là bộ mặt của tôi. Cô rõ chưa?
Lam Duẫn Ninh nhìn Tống Tử Kỳ cắn môi đỏ ửng khiến nàng trở nên quyến rũ. Lam Duẫn Ninh như ma quỷ sai khiến đè Tống Tử Kỳ nằm xuống ghế rồi đặt 1 nụ hôn lên khóe môi nàng, cười nhỏ trêu trọc:
- Em thật đáng yêu nha Kỳ Kỳ.
Tống Tử Kỳ ngại ngùng khiến gương mặt ửng hồng, 2 tay nắm lấy áo Lam Duẫn Ninh càng thêm chặt. Vẫn ý thức được mình đang đóng phim nên Lam Duẫn Ninh vội ngồi dậy làm vẻ mặt không thể tin được. Theo đúng kịch bản thì nam chính phải nói lời khinh bỉ nữ chính nhưng Lam Duẫn Ninh không làm vậy mà ngồi yên trên ghế xoa trán rồi nói:
- Cô đi đi.
Tống Tử Kỳ phối hợp diễn theo tông cửa chạy ra ngoài rồi chạy mất hút tại hành lang. Đạo diễn Trương vui vẻ hô to:
- Cắt! Quá tốt! Hahaha.
Đạo diễn Trương cười vang lại gần vỗ vai Lam Duẫn Ninh:
- Tôi nói a Duẫn Ninh. Cậu đi đóng phim luôn đi. Không nghĩ cậu lại diễn tốt như vậy.
Lam Duẫn Ninh chưa kịp trả lời thì Lãnh Hàn Tuyết đã lên tiếng:
- Ông không cần lo đâu đạo diễn Trương. Duẫn Ninh mà không về quân doanh là sẽ bị truy tố tội đào ngũ đấy.
Đạo diễn Trương ngạc nhiên:
- Lam Duẫn Ninh là người trong quân doanh. Chả trách. Uổng quá đi mất.
Lam Duẫn Ninh cũng chỉ cười trừ:
- Đạo diễn Trương! Tôi muốn đưa Kỳ Kỳ đi ăn cơm. Không phiền đến đoàn phim chứ?
Đạo diễn Trương lắc đầu:
- Không phiền. Không phiền. Đi đi.
Lam Duẫn Ninh và Sở Thiên Ngưng, Lãnh Hàn Tuyết cùng chờ Tống Tử Kỳ ở đại sảnh. Tống Tử Kỳ lúc này bỏ bớt đi lớp son phấn, ăn mặc trẻ trung hệt như thiếu nữ 17,18 tuổi. Lam Duẫn Ninh cười:
- Ba vị tiểu thư! Chúng ta đi thôi chứ?
Lam Duẫn Ninh đỡ Sở Thiên Ngưng ra xe, lại vô cùng thân sĩ mở cửa đưa Lãnh Hàn Tuyết và Tống Tử Kỳ vào trong. Lam Duẫn Ninh đưa mọi người đến 1 nhà hàng truyền thống. Nhà hàng được trang trí bằng những cây tre, trúc mang những nét cổ điển đậm chất phương Đông. Biết Sở Thiên Ngưng đang ốm nghén, Lam Duẫn Ninh dặn dò nhà bếp nấu 1 bát cháo thịt nạc và 1 ly sữa. Nhìn 3 nữ nhân trước mắt, Lam Duẫn Ninh không khỏi vui vẻ, rất cao hứng uống rượu. Các nữ nhân chỉ biết buồn cười nhìn Lam Duẫn Ninh. Rời khỏi nhà hàng, Lãnh Hàn Tuyết lái xe do Lam Duẫn Ninh đã uống quá nhiều. Lãnh Hàn Tuyết gọi Tống Tử Kỳ:
- Tiểu Kỳ! Mẹ gọi em hôm nay đến chơi đấy.
Tống Tử Kỳ mỉm cười lễ phép:
- Ân. Dù sao chiều nay em cũng không có lịch quay. Em đến chơi với bác gái cũng được.
- Ân.
Lãnh Hàn Tuyết lái xe vào biệt thự Lam gia, phân phó:
- Chị dìu chị Ngưng còn Tiểu Kỳ dìu Duẫn Ninh lên phòng đi. Tống Tử Kỳ dịu hiền đỡ Lam Duẫn Ninh lên lầu. Đến gần cửa phòng, Lam Duẫn Ninh bất chợt áp Tống Tử Kỳ vào tường. Tống Tử Kỳ xấu hổ quay mặt đi. Lam Duẫn Ninh giảo hoạt nâng cằm Tống Tử Kỳ lên, cười:
- Kỳ Kỳ! Em thật đẹp.
Đặt 1 nụ hôn lên môi nàng, Lam Duẫn Ninh cảm nhận được sự ấm áp, mềm mại. Mút nhẹ cánh môi Tống Tử Kỳ, Lam Duẫn Ninh muốn cạy mở hàm nàng nhưng Tống Tử Kỳ không hề nhúch nhích hàm. Dứt ra khỏi nụ hôn, Lam Duẫn Ninh ôm Tống Tử Kỳ:
- Kỳ Kỳ! Mình kết hôn được không?
Tống Tử Kỳ im lặng. 1 lát sau nàng trả lời:
- Em chưa thể kết hôn. Em xin lỗi.
Lam Duẫn Ninh nhìn vào mắt nàng:
- Tại sao? Anh có gì không tốt. Hay em sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp?
Tống Tử Kỳ lắc đầu:
- Không phải. Chỉ là...em không thể nói được. Em xin lỗi.
Lam Duẫn Ninh vẫn mỉm cười:
- Không sao hết. Anh đợi được.
Nói rồi quay lưng bước vào phòng.
CẠCH
Tống Tử Kỳ thất thần nhìn cánh cửa phòng đóng lại. Nàng rũ mắt:
- Duẫn Ninh! Em xin lỗi! Ủy khuất anh 1 thời gian.
Cũng thời gian này 5 năm trước, chị giúp việc tất tả cầm phong thư chạy vào nhà:
- Tiểu thư! Tiểu thư! Có giấy báo từ Đại học.
Tống Tử Kỳ đang ngồi trên tầng vội vàng chạy xuống:
- Đưa em xem.
Tống Tử Kỳ hồi hộp mở phong thư. Nàng trúng rồi. Trúng tuyển trường Sân khấu Điện ảnh rồi. Tống Tử Kỳ vui mừng ôm chầm lấy chị giúp việc:
- Hahaha. Chị Mã! Em trúng tuyển Đại học rồi.
Tiếng cười của 2 chị em vụt tắt khi giọng của 1 người đàn ông trung niên vang lên:
- Kỳ Nhi! Con trúng tuyển rồi sao? Mau đưa cha xem.
Tống Tử Kỳ lo lắng nhưng mỉm cười:
- Cha không cần phải bận tâm đâu. Con phải lên phòng chuẩn bị đến trường mới nhập học đây.
Đại tá Tống Tử Khúc liếc mắt là biết ngay con gái có điều dị thường, quát:
- Đứng lại! Mau đưa giấy đây!
Tống Tử Kỳ sợ hãi đưa tờ giấy đến trước mặt Tống Tử Khúc. Ông cau mày rồi ném thẳng tờ giấy xuống đất:
- Cái gì đây? Cha hỏi con đây là cái gì? Tại sao lại là trường Sân khấu Điện ảnh? Con dám cãi lời cha sao?
Tống Tử Kỳ kiên cường:
- Con muốn học trường này thưa cha. Con mơ ước và con dám làm. 18 năm qua cha nói gì con nghe đó nhưng làn này con muốn làm những gì mình mong đợi.
Tống Tử Khúc cười khẩy:
- Con học Sân khấu Điện ảnh để làm gì? Con muốn làm Ảnh hậu à? Con mơ ước là Ảnh hậu sao? Con là con gái mà. Nên tìm 1 công việc ổn định rồi lấy chồng, giúp chồng dạy con.
- Tư tưởng ấy quá cổ hủ rồi cha. Đừng ép mấy cái đấy vào cuộc sông của người hiện đại chúng ta. Con không muốn giống như vậy.
Tống Tử Khúc tức giận:
- Con đừng cãi cha. Cha đã định cho con 1 vị hôn phu tốt rồi. Con trai của Đại tướng Lam Duẫn Nhân- Lam Duẫn Ninh. Thằng bé kém con 1 tuổi. Vậy nên con bỏ cái trường kia đi cho cha. Ý cha đã quyết. Không bàn lại. Nếu con dám làm trái ý cha thì ra khỏi nhà. Ta không có loại con gái bất hiếu như vậy.
Tống Tử Kỳ khóc:
- Con xin lỗi cha. Nhưng lần này con phải thực hiện ước mơ của mình.
Tống Tử Kỳ định rời đi thì Tống Tử Khúc quát:
- Ai cho con đi. Con ở lại cho ta.
Tống Tử Kỳ bị Tống Tử Khúc giam lỏng. Đến gần ngày nhập học, Tống Tử Kỳ nhờ sự giúp đỡ của chị Mã đã trốn khỏi nhà đến nơi học. Nàng vừa chạy vừa khóc:
- Cha! Con gái bất hiếu nhưng con sẽ cố gắng đạt được danh hiệu Ảnh hậu. Con sẽ không kết hôn cho đến khi con đạt được nó.
Hiện tại danh hiệu Ảnh hậu đang đến rất gần. Lần này Tống Tử Kỳ muốn dùng nó để xứng đôi với Lam Duẫn Ninh.
------------------------------------
Au: Mình đã thực hiện lời hứa với ai đó. Mong rằng ai đó tự biết nha. Mệt kinh khủng. (-_-)