Thiếu Tướng Đào Hoa - Lee [bhtt]

Trong tiếng nhạc ầm ĩ, đèn LED nhấp nháy ở quán bar, Phương Hựu nghiêng đầu ngắm nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly thủy tinh trong suốt.

ỰC

Phương Hựu 1 hơi uống hết ly rượu, hắn mơ màng định gọi thêm thì người phục vụ tiến lại gần, lễ phép đưa 1 ly rượu mới:
- Thưa anh! Vị Lương thiếu gia đằng kia mời anh 1 ly và nói nếu anh có nhã hứng thì mời anh sang nói chuyện với anh ấy.
Phương Hựu nhận ly rượu, đảo mắt xung quanh nhận ra Lương Viễn Kỳ đang ôm ấp nữ nhân. Thấy Phương Hựu đang nhìn mình, Lương Viễn Kỳ giơ ly rượu lên như muốn mời. Phương Hựu cảm ơn người phục vụ rồi tiến đến chỗ Lương Viễn Kỳ. Lương Viễn Kỳ cao giọng:
- Phương trợ lí! Sao lại uống rượu 1 người thế! Lại đây với bọn tôi. Mấy em đây sẽ phục vụ anh tận tình.
Mấy nữ nhân lẳng lơ như rắn nước quấn lấy Phương Hựu nhưng lại bị đẩy ra 1 cách lạnh lùng:
- Lương Viễn Kỳ! Anh muốn gì?
Lương Viễn Kỳ cợt nhả:
- Phương trợ lí quả nhiên không hề biết thương hoa tiếc ngọc mà.
- Tôi không có thời gian đùa với anh đâu. Nói gì thì nhanh lên.
Lương Viễn Kỳ cười:
- Ở đây không tiện. Cho 1 phòng VIP.
Lương Viễn Kỳ dẫn Phương Hựu lên phòng VIP. Phương Hựu định quay lại hỏi nhưng đột nhiên từ gáy đau nhức và trước mắt liền tối sầm. Khi Phương Hựu tỉnh dậy phát hiện mình đang bị xích bằng còng tay. Phương Hựu đưa mắt nhìn thấy Lương Viễn Kỳ đang ngồi uống rượu, hét:
- Tên khốn! Mày định làm gì?
Lương Viễn Kỳ thản nhiên chỉ vào mấy ống xi-lanh kim tiêm đã được dùng qua nằm ở góc phòng rồi lấy 1 ống kim tiêm mới hút lấy dung dịch từ 1 cái lọ nhỏ. Hắn tiến lại gần Phương Hựu:
- Mày định làm gì? AAAAAA.

Kim tiêm cắm sâu vào da thịt Phương Hựu, từng chút dung dịch được truyền sang cơ thể. Phương Hựu mê man:
- Mày tiêm gì cho tao?
Lương Viễn Kỳ cười đểu:
- Từ giờ mày sẽ phải nghe lời tao thì mới có thuốc. Vì mày đã dùng ma túy lỏng mà chỉ có tao có. HAHAHAHA.
- Khốn nạn.
Tiếng cười man rợ của Lương Viễn Kỳ vang vọng cả căn phòng.

Tại Lam gia, Lam Duẫn Ninh ôn nhu ôm từng nữ nhân nói lời tạm biệt:
- Đừng buồn. Đến quân doanh là việc bắt buộc mà.
Mấy nữ nhân đỏ mắt nhưng không thể nào ngăn được nên đành để Lam Duẫn Ninh đi. Trở lại quân doanh, Lam Duẫn Ninh được chào đón như 1 người hùng. Nhưng không thể chậm trễ nhiệm vụ, Lam Duẫn Ninh lại được triệu tập để làm nhiệm vụ mới. Đại tá Tống Tử Khúc uy nghiêm:
- Gần đây xuất hiện 1 loại ma túy mới gọi là ma túy lỏng. Nó không màu, không mùi, không vị nên rất dễ bị hiểu lầm là nước bình thường. Số lượng ma túy lỏng tràn vào nước ta và chuyển vào trung tâm thành phố ngày càng nhanh chóng. Đa phần nơi tập trung là vũ trường, quán bar,... Ma túy lỏng rất dễ hấp thụ trực tiếp vào máu nên nếu dùng quá nhiều trong thời gian dài sẽ dẫn đến tử vong. Biểu hiện của người dùng ma túy lỏng chính là mặt mũi xanh xao như bị ốm, mắt thâm hõm, suy nhược thần kinh, hay quên, hay ngáp vặt và nếu lên cơn nhưng không có ma túy sẽ dẫn đến những hành vi ảo giác có thể gây ra những hành động như giết người, cướp của, cưỡng hiếp,... Đây là 1 chất nguy hiểm cần được ngăn chặn và chúng ta cần bắt trọn lưới của bọn vận chuyển.
Mọi người đều gật đầu đồng ý. Đại tá Tống Tử Khúc nói tiếp:
- Về nhiệm vụ lần này tôi đề cử Đại úy Lam Duẫn Ninh làm đội trưởng. Có ai phản đối không?
Không ai phản đối vì trong những người ở đây ai có thành tích và kinh nghiệm tốt như Lam Duẫn Ninh chứ. Lam Duẫn Ninh đứng dậy:
- Cảm ơn mọi người đã tín nhiệm. Tôi nhất định sẽ không để mọi người thất vọng.
Kết thúc buổi triệu tập, Lam Duẫn Ninh lấp tức bắt tay vào điều tra. Theo báo cáo ma túy được vận chuyển qua đường sắt với ông trùm là Lục Báo và có dây trong là Lương Viễn Kỳ.
- Lương Viễn Kỳ?
Lam Duẫn Ninh cau mày:" Không ngờ hắn lại lợi dụng danh tiếng của mình để làm việc này". Lam Duẫn Ninh quyết định âm thầm điều tra vụ này. Vậy là ngày hôm sau Lam Duẫn Ninh được cho nghỉ với lí do hồi phục sức khỏe. Ngay lập tức, Lam Duẫn Ninh tìm đến Tống Tử Kỳ:
- Tử Kỳ! Em có thể cho anh làm vệ sĩ tiếp không?

Tống Tử Kỳ ngạc nhiên:
- Tại sao?
Lam Duẫn Ninh cười:
- Anh được nghỉ nhưng không muốn nhàn rỗi nên muốn đi theo em. Anh sẽ không nói gì lung tung đâu? Ra ngoài anh sẽ gọi em là Tống tiểu thư được không?
Tống Tử Kỳ nhận ra Lam Duẫn Ninh muốn kéo khoảng cách với mình:
- Ân. Anh về chuẩn bị đi.
- Ân. Cảm ơn.
Không có ánh mắt thâm tình, 2 người đi lướt qua nhau 1 cách lạnh lùng. Đi được vài bước, Lam Duẫn Ninh quay đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng của Tống Tử Kỳ. Lam Duẫn Ninh chua xót cười quay đầu đi thì Tống Tử Kỳ ngoảnh lại nhìn Lam Duẫn Ninh bước đi. Tống Tử Kỳ cười khẩy bước vào thang máy. Lái xe trở về nhà, tâm tình của Lam Duẫn Ninh không hề tốt 1 chút nào, Sở Thiên Ngưng đau lòng nắm lấy tay Lam Duẫn Ninh thì bị gạt ra. Sực tỉnh mình vừa làm gì, Lam Duẫn Ninh nhìn thấy Sở Thiên Ngưng khóe mắt hồng hồng. Vội vàng ôm lấy Sở Thiên Ngưng:
- Ngưng Nhi! Anh xin lỗi. Anh không cố ý.
Sở Thiên Ngưng vỗ nhẹ lưng của Lam Duẫn Ninh:
- Không sao hết. Em hiểu mà. Em hiểu.
Lam Duẫn Ninh rầu rĩ:
- Cảm ơn em. Cảm ơn em đã tha thứ cho 1 người hoa tâm như anh.
Sở Thiên Ngưng lắc đầu:
- Không sao đâu. Không sao.
Lam Duẫn Ninh mệt mỏi lê bước về phòng. Cười khổ:" Từ ngày đến thế giới này mày đã có 2 lão bà rồi. Tại sao mày lại có lòng tham không đáy như thế hả Lam Duẫn Ninh? Tại sao?". Từng cơn mệt mỏi khiến Lam Duẫn Ninh nhắm mắt ngủ lúc nào cũng không biết. Lam Duẫn Ninh tỉnh dậy là sáng hôm sau nên vội vàng sắp xếp đi theo Tống Tử Kỳ. Lái xe đến nhà Tống Tử Kỳ, Lam Duẫn Ninh mở cửa xe:
- Tống tiểu thư! Mời cô.
Tống Tử Kỳ buồn rầu đi vào xe. Không khí im lặng làm Tống Tử Kỳ muốn đánh vỡ nó:

- Từ hôm nay Phương Hựu sẽ trở lại và quản lí mọi thứ nên anh chỉ cần đứng ở bên cạnh là được rồi.
Lam Duẫn Ninh gật đầu:
- Ân.
Xe nhanh chóng đi đến địa điểm quay tiếp theo. Lam Duẫn Ninh mở cửa xe, đưa tay để Tống Tử  Kỳ nắm để xuống xe. Nhưng Tống Tử Kỳ lại bước xuống rồi đi vào đằng trước. Lam Duẫn Ninh buông thõng tay rồi cũng đi theo sau. Tống Tử Kỳ đau lòng đi đằng trước.

2 ngày trước Phương Hựu đã liên lạc với Tống Tử Kỳ:
- Tiểu Kỳ! Anh suy nghĩ kĩ rồi. Anh sẽ cố gắng quên em đi. Anh thật lòng xin lỗi vì chuyện ở bệnh viện. Anh hi vọng mình có thể quay lại đảm nhiệm chức vụ của mình. Mong em thành toàn.
Tống Tử Kỳ cũng không phải kẻ thù dai:
- Được rồi. Tôi hi vọng anh không vượt quá giới hạn của mình.
Phương Hựu không quá vui mừng đáp lại:
- Ân. Cảm ơn.

Vừa vào đến nơi, Phương Hựu đã đon đả hướng Tống Tử Kỳ đi tới:
- Tiểu Kỳ! Cô đến rồi. Diễn viên Lương vẫn đang chờ cô đấy.
Lam Duẫn Ninh ngạc nhiên: "Phương Hựu vẫn luôn ghét Lương Viễn Kỳ. Sao hôm nay lại kì lạ như vậy? Mình phải theo dõi mới được". Lam Duẫn Ninh theo Tống Tử Kỳ vào trong, mọi người đều vui vẻ vì sự xuất hiện của Lam Duẫn Ninh nhưng Lương Viễn Kỳ thì không. Lương Viễn Kỳ hận chết Lam Duẫn Ninh sau vụ hắn bị đánh tới tấp. Lương Viễn Kỳ cười:
- Hôm nay lại có người muốn đóng phim nữa sao?
Lam Duẫn Ninh như có như không nói:
- Chắc không đâu.
Lương Viễn Kỳ không nói gì nữa mà chỉ hừ lạnh. Mọi người liên tục sắp xếp để 2 diễn viên nhanh chóng vào cảnh quay. Trong lúc Tống Tử Kỳ và Lương Viễn Kỳ diễn phim thì Lam Duẫn Ninh để ý đến Phương Hựu hay có triệu chứng ngáp vặt, da thịt khá xấu. Lam Duẫn Ninh lân la đến hỏi thăm:
- Phương Hựu! Anh ngủ không ngon sao?
Phương Hựu lại ngáp:
- Chắc vậy.

Lam Duẫn Ninh lại hỏi tiếp:
- Dạo này ăn uống kém sao mà xanh xao như vậy?
Phương Hựu lắc đầu:
- Không hề. Tôi ăn uống rất đầy đủ. Chắc do uống nhiều rượu thôi.
Lam Duẫn Ninh lại hỏi:
- Anh có chuyện buồn sao? Anh có chuyện gì cứ chia sẻ cho tôi biết. Đừng giấu trong lòng như vậy không tốt đâu.
Phương Hựu gật đầu nhưng ánh mắt lại vô cùng chán ghét: "Tất cả là do mày chứ đâu".
Đạo diễn Trương gật đầu hô:
- Được rồi. Cắt.
Tống Tử Kỳ ngồi xuống ghế nghỉ ngơi thì ngay bên cạnh đã xuất hiện 1 ly trà thơm ngát nhưng nàng lại không uống:
- Phương Hựu! Đi mua cho tôi 1 ly sinh tố.
Nói rồi đẩy ly trà sang cho Lam Duẫn Ninh:
- Anh uống đi.
Lam Duẫn Ninh cầm lấy ly trà 1 hơi uống hết. Trà vốn thơm ngọt mà giờ đây lại đắng chát vô cùng. Phương Hựu công suất cao ngay lập tức mua sinh tố trở về nhưng Tống Tử Kỳ chẳng uống mà để ở bàn. Lương Viễn Kỳ sấn lại hỏi:
- Sinh tố rất ngon sao em không uống?
Tống Tử Kỳ đáp:
- Ngon nhưng hơi ngọt. Anh thích thì cứ uống.
Lương Viễn Kỳ mỉm cười cầm ly sinh tố uống. Nhìn 2 người trước mắt khiến Lam Duẫn Ninh khổ sở: "Chắc đây là lí do khiến em từ chối anh". Lam Duẫn Ninh ngoảnh mặt đi nhưng lại thấy Phương Hựu đang lén lút đi vào nhà vệ sinh. Lam Duẫn Ninh lập tức đi theo làm Tống Tử Kỳ hiểu lầm: "Anh ấy chán ghét mình đến thế sao? Em xin lỗi". Lương Viễn Kỳ thấy Lam Duẫn Ninh rời đi liền vô cùng vui vẻ nói chuyện trên trời dưới biển với Tống Tử Kỳ. Lam Duẫn Ninh theo Phương Hựu vào nhà vệ sinh thì thấy anh ta vào phòng vệ sinh đơn. Lam Duẫn Ninh đi theo vào phòng bên cạnh, trèo lên bệ toilet thì thấy Phương Hựu cả người run rẩy, làm những động tác gãi ngứa giống hệt mấy tên nghiện ma túy. Lam Duẫn Ninh chưa dám chắc chắn thì Phương Hựu lôi điện thoại ra bấm số:
- Uy! Lương Viễn Kỳ! Anh mau giúp tôi. Tôi sắp không chịu được nữa. Tôi đang ở trong phòng vệ sinh thứ nhất. Anh mau đưa cho tôi ma túy lỏng.
Lam Duẫn Ninh mở to mắt:
- Thì ra Phương Hựu dùng ma lỏng của Lương Viễn Kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận