Tin tức lan rộng trên khắp mọi nơi về người hùng trẻ Lam Duẫn Ninh. Đi đâu ai ai cũng đều hâm mộ người chiến sĩ trẻ xả thân vì nghĩa lớn. Các cô gái ai nấy đều mong muốn được làm vợ của Đại úy điển trai này. Trong khi mọi người bàn tán rộn ràng về Lam Duẫn Ninh thì nhân vật chính của chúng ta đang ngồi trên giường ghi ghi chép chép gì đó. Đôi lúc còn nở nụ cười ngây ngô.
CẠCH
Liễu Nhược Y thấy con trai ngồi trên giường cười cười tò mò hỏi:
- Làm gì cười như ma nhập vậy?
Lam Duẫn Ninh vui vẻ:
- Mẹ! Con tính sẽ làm đám cưới chung với Tuyết Nhi và Kỳ Nhi. Mẹ thấy được không?
Liễu Nhược Y không phản đối gật đầu:
- Toàn bộ đều nghe theo con.
Lam Duẫn Ninh hào hứng muốn ra viện nhưng Liễu Nhược Y lại đưa ra trước mặt bệnh án làm mọi sự vui vẻ biến mất.
Ngày Lam Duẫn Ninh vào viện cấp cứu, bác sĩ vô cùng lớn tiếng trách móc:
- Đại úy không tiếc mạng hay sao mà tàn phá thân thể đến mức này. Chân phải bị đạn bắn vào đùi, đầu gối thì bị thương gần nhiễm trùng, vai trái trúng đạn lại dùng mấy miếng vải quấn khiến nó sắp bị hoại tử, mu bàn tay và cẳng tay đều bị thương do dao chém, đầu chảy máu, thương tổn do va đập mạnh. Chúng tôi yêu cầu ngài ở bệnh viện 3 tháng để điều trị.
Lam Duẫn Ninh khóc không ra nước mắt, cầu cứu mọi người những ai cũng đều lắc đầu từ chối.
Vậy là Lam Duẫn Ninh phải ở bệnh viện 3 tháng liền để điều trị. Mỗi ngày đều có người đến thăm. Gần đến ngày ra viện, mọi người đều đến chuẩn bị đồ đạc cho Lam Duẫn Ninh. Sở Thiên Ngưng mang thai đã 7 tháng, bụng càng ngày càng lớn nhưng vẫn 1 mực đến đón chồng về nhà. Lãnh Hàn Tuyết cùng Tống Tử Kỳ càng ngày càng thân thiết, 2 người luôn tham gia những hoạt động từ thiện do S thị tổ chức. Lam Duẫn Ninh vui sướng nhìn những người thân thương luôn có mặt bên cạnh mình. Tống Tử Kỳ vỗ má Lam Duẫn Ninh:
- Làm gì cười ngây ngô như vậy chứ?
Lam Duẫn Ninh nắm lấy bàn tay trên má mình:
- Anh thấy vui nên đương nhiên là phải cười.
Tống Tử Kỳ hỏi:
- Vậy anh vui vì chuyện gì?
Lam Duẫn Ninh ôm lấy nàng:
- Anh vui vì có mọi người, có em ở bên cạnh.
- E hèm... Khụ... khụ.
Lam Duẫn Ninh và Tống Tử Kỳ đỏ mặt buông nhau ra. Lãnh Hàn Tuyết trêu chọc:
- Anh định có mới nới cũ sao Duẫn Ninh?
Nói rồi nàng liếc mắt về phía Sở Thiên Ngưng. Lam Duẫn Ninh hiểu ý ôm lấy Sở Thiên Ngưng, nói nhỏ bên tai nàng:
- Buổi tối anh đến với em nha~
Sở Thiên Ngưng đỏ mặt đánh yêu vào ngực Lam Duẫn Ninh:
- Sắp làm cha đứa nhỏ mà không đứng đắn. Cẩn thận sau này con bị anh làm hư.
Lam Duẫn Ninh chỉ cười chứ không nói gì. Về đến Lam gia, Lam Duẫn Ninh cảm khái:
- Đúng là về nhà thật tốt.
Nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc, mọi người cùng nhau chuẩn bị bữa tiệc nhỏ. Ai nấy đều vui vẻ thì Lôi Tiến hớt hải chạy vào:
- Phu nhân! Thiếu gia! 3 vị thiếu phu nhân! Lão gia về. Còn có 1 người đi theo.
Liễu Nhược Y hỏi:
- Là ai vậy?
Lôi Tiến thành thật trả lời:
- Là Tổng thống đương nhiệm Cố Khương.
- CÁI GÌ?
Ai cũng tròn mắt ngạc nhiên. Đương nhiên ai cũng biết ở Cố quốc này, dòng Cố gia luôn nối nhau làm Tổng thống lại đứng đầu về chính trị; Lam gia lại quản về quân sự. Nhưng điều lạ là 2 bên không hề có xích mích cũng như ủng hộ nhau quá nhiều. Lam Duẫn Ninh hỏi Liễu Nhược Y:
- Cha và Tổng thống xảy ra chuyện gì sao mẹ?
Liễu Nhược Y lắc đầu:
- Mẹ cũng không biết nữa.
Lam Duẫn Nhân bước vào đầu tiên và theo sau là 1 người đàn ông trung niên nhưng vẫn rất anh tuấn. Người vào cuối cùng chính là 1 thanh niên trạc tuổi Lam Duẫn Ninh và không kém phần tuấn mỹ. Lam Duẫn Nhân mở lời:
- Mọi người! Đây chính là Tổng thống đương nhiệm Cố Khương.
Rồi chuyển sang người thanh niên:
- Đây là con trai trưởng của ông ấy và là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Tân Tổng thống- Cố Khanh.
Lam Duẫn Nhân giới thiệu về gia đình mình:
- Đây là vợ tôi- Liễu Nhược Y. Con trai duy nhất- Lam Duẫn Ninh. 3 cô gái ở đây thì người tóc đen là vợ của con tôi- Sở Thiên Ngưng- Tổng tài S thị. Đây là Lãnh Hàn Tuyết và Tống Tử Kỳ. Họ đều là vợ chưa cưới của con trai tôi.
Cố Khương nở nụ cười giảo hoạt như phát hiện điều gì đó. Lam Duẫn Nhân rất kiêng kị lão hồ ly này nhưng đột nhiên hắn lại tìm đến ông với mong muốn cảm tạ ơn cứu mạng đối với con gái ông ta. Lam Duẫn Ninh thay mặt cho nữ nhân trong nhà bắt tay với 2 người họ rồi mời ngồi. Lôi Vân nhanh nhẹn mang trà bánh ra bàn. Trên bàn trà lúc này Lam Duẫn Nhân, Liễu Nhược Y, Lam Duẫn Ninh trầm mặc nhìn 2 cha con Cố Khương, Cố Khanh dùng trà. Tao nhã đặt tách trà xuống, Cố Khương vui vẻ:
- Quả nhiên là trà ngon.
Liễu Nhược Y lên tiếng:
- Hôm nay Tổng thống đích thân đến nhà là có chuyện quan trọng sao?
Cố Khương cười lắc đầu:
- Không phải là chuyện quan trọng.
- Nếu không phải chuyện gì quan trọng thì thật nhọc công ngài phải đến tận nơi thế này. Chúng tôi quả thực chưa chuẩn bị chu đáo để đón tiếp. Mong rằng ngài thông cảm.
Cố Khương lại lắc đầu:
- Tôi đến đây không phải vì chuyện quan trọng mà là rất quan trọng.
Lam Duẫn Ninh gặng hỏi:
- Chuyện rất quan trọng là chuyện gì thưa ngài?
Cố Khương nhìn thẳng vào Lam Duẫn Ninh nhưng nhận lại là 1 ánh mắt không hề e dè, sợ hãi mà chỉ có sự kiên nghị ở trong đó. Thỏa mãn gật đầu:
- Hôm nay tôi đến đây vì 3 chuyện. Chuyện thứ 1: Cố Khanh và Cố Khuynh Nhan là con vợ cả. Tôi rất yêu thương chúng nó nhưng gần đây những vụ uy hiếp rồi bắt cóc liên tục xảy ra với 2 anh em. Tôi lo sợ sẽ có chuyện không may xảy ra vì cuộc bầu cử Tổng thống không thể thiếu mất Cố Khanh. Nên tôi muốn mời Đại úy Lam Duẫn Ninh đến Cố gia vừa làm người dạy võ phòng thân và vừa làm vệ sĩ bảo vệ chúng nó.
Lam Duẫn Ninh nhìn sang Lam Duẫn Nhân. Đúng là không ai hiểu con bằng cha mẹ, Lam Duẫn Nhân lên tiếng:
- Ngài Tổng thống nên biết người của chính phủ không thể điều động đi người trong quân đội. Còn riêng người đi theo sẽ bị quy vào tội đào ngũ.
Cố Khương vẫn cười:
- Tôi đương nhiên biết nhưng nếu việc này là 1 nhiệm vụ bảo vệ tính mạng thì quân đội có làm hay không?
Lam Duẫn Nhân giật mình: "Chết tiệt! Trúng kế của lão hồ ly" nhưng đành gật đầu:
- Nếu là nhiệm vụ thì đây là công việc của chúng tôi.
Cố Khương cười:
- Vậy tôi hi vọng chúng ta có thể làm việc vui vẻ với nhau.
Lam Duẫn Ninh chuyển đề tài:
- Vậy chuyện thứ 2 là gì?
Cố Khương càng ngày càng vui vẻ:
- Chuyện thứ 2 là về con gái tôi. Tôi muốn cảm ơn Lam Duẫn Ninh vì đã cứu nó khỏi bọn bắt cóc.
Lam Duẫn Ninh gật đầu:
- Đây là trách nhiệm của tôi. Ngài không cần phải cảm ơn. Vậy chuyện thứ 3 là gì?
Cố Khương cười lớn:
- Hahaha. Người trẻ tuổi đúng là nóng vội. Con gái tôi năm nay 21, lại đi du học từ nhỏ ở nước ngoài, không hề quen thân nhiều bạn. Tôi khá lo lắng về vấn đề này. Nhưng mà tôi thấy có 1 người thật sự rất hợp với con gái mình.
Lam Duẫn Nhân, Liễu Nhược Y và mấy nữ nhân đang ở bên trong nghe chuyện lo lắng nhưng đầu gỗ Lam Duẫn Ninh lại không hề biết:
- Vậy ngài tìm ai ở đây? Chẳng lẽ là Lôi Tiến. Hay là...
Nói rồi quay sang Lam Duẫn Nhân.
CHÁT
Liễu Nhược Y tát 1 phát vào ót của Lam Duẫn Ninh:
- Hồ nháo!
Lam Duẫn Ninh nhăn mặt:
- Đau con.
Cố Khương nhìn sang Cố Khanh. 2 cha con nhìn nhau. Cố Khanh hỏi:
- Lam Duẫn Ninh! Chẳng lẽ cậu không nghĩ người đó là cậu.
WHAT!!!
ME.
TRỜI ƠI TIN ĐƯỢC KHÔNG.
Lam Duẫn Ninh thấy cha mẹ đang nhìn mình, thấy mấy nữ nhân đang lấp ló ở cửa phòng ăn, lắc đầu:
- Tôi nghĩ chuyện này không được. Tôi đã có 1 vợ, lại có 1 bảo bảo và 2 vợ chưa cưới. Tôi không được đâu.
Cố Khanh mặt lạnh:
- Chẳng lẽ Lam Đại úy thấy em gái tôi không xứng với cậu.
Lam Duẫn Ninh lắc đầu:
- Không phải không phải. Cố tiểu thư thiên tư thông minh, lại xinh đẹp, hòa ái. Tôi tự thấy mình không xứng với tiểu thư nên không thể được.
Cố Khương cười:
- Làm gì có chuyện không xứng. Tôi cũng đã thấy được thành tích của cậu. Vào quân doanh chưa tròn 1 năm mà luôn phá được trọng án. Cậu là người hùng trẻ mà.
Lam Duẫn Ninh cười:
- Ây da. Chỉ là mọi người đồn thổi. Tôi không giỏi như vậy.
Cố Khương nhìn Lam Duẫn Nhân:
- Lam huynh! Chúng ta thâm tình đã bao nhiêu năm. Tôi thấy ta nên thân càng thêm thân, gắn kết 2 gia đình. Bởi vậy chúng tôi muốn đề thân cho con gái Cố Khuynh Nhan và Lam Duẫn Ninh. Hiện tại mới là tháng 7, miễn sao trong năm nay chúng ta sẽ trở thành thông gia. Đúng không? Lam huynh.
Lam Duẫn Ninh định từ chối thì Lam Duẫn Nhân đè tay lại:
- Chúng tôi sẽ suy nghĩ lại. Được không Cố huynh?
Cố Khương gật đầu:
- Hảo. Vậy chúng tôi sẽ trở về chờ tin tức của mọi người.
- Để chúng tôi tiễn 2 người.
Cố Khương và Cố Khanh rời khỏi Lam gia trong niềm vui vẻ để lại không khí trầm mặc trên bàn ăn của gia đình. Lam Duẫn Ninh mệt mỏi không buồn động đũa, Sở Thiên Ngưng an ủi:
- Anh sao vậy? Đồ ăn không ngon sao?
Lắc đầu:
- Không phải. Anh chỉ thắc mắc. Sao anh lại trở thành đối tượng lợi dụng tiếp theo của Cố gia vậy?
Lam Duẫn Nhân thở dài:
- Cố Khương là 1 tên hồ ly mưu mô, hắn có 5 con trai và 2 con gái nhưng lại chỉ yêu quý 2 đứa con của vợ cả là Cố Khanh và Cố Khuynh Nhan. Hắn lo lắng những đứa con trong gia đình sẽ có những hành vi không đẹp hướng tới 2 người họ nên muốn lợi dụng quân sự do Lam gia chưởng quản. Mà điều dễ để liên hiệp nhất chính là gả Cố Khuynh Nhan cho Duẫn Ninh. Nói cách khác Duẫn Ninh chẳng khác nào 1 cái bia chắn. Chúng ta nên nghĩ kĩ về việc này.
Kết thúc bữa ăn, Lam Duẫn Ninh chán chường, Tống Tử Kỳ an ủi:
- Không sao hết. Sẽ nghĩ ra cách thôi mà.
Gật đầu. Tống Tử Kỳ ôm lấy Lam Duẫn Ninh:
- Mai chúng ta đi gặp cha em nha. Em sẽ gọi điện báo cho ông ấy.
Lam Duẫn Ninh nói nhỏ vào tai nàng:
- Đây là đi gặp cha vợ phải không?
Tống Tử Kỳ xấu hổ:
- Chưa cưới xin gì đã cha vợ. Anh đúng là mặt dày.
Lam Duẫn Ninh cười mà không biết số phận mình ngày mai sẽ gặp phải vị cha vợ gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời này.
------------------------------------
Au: Ta thấy mình thật dễ dãi và chiều lòng độc giả. Muốn Tết có chương liền có. Lại chúc thêm 1 lần nữa: Năm hết Tết đến, vạn như như ý, an khang thịnh vượng, tấn tài tấn lộc, mọi điều bình an. Chúc mọi người có 1 cái Tết tràn đầy niềm vui, sức khỏe, hạnh phúc bên gia đình và những người thương yêu. Một năm mới bình an nha♥♥♥