Hôm sau, Lam Duẫn Ninh uể oải trở lại quân doanh. Mọi người ai cũng hân hoan chào đón và nhất là những tân binh. Đi đến đâu Lam Duẫn Ninh cũng nhận được ánh mắt sùng bái. Trong phòng họp, Đại tá Tống Tử Khúc đang tổng kết về vụ án buôn ma túy lỏng lần này:
- Về vụ án buôn ma túy của ông trùm Lục Báo, chúng ta đã tiêu diệt và bắt giữ số tội phạm liên quan là 698 người, xét xử 478 nghi phạm, thu giữ 966439 lít ma túy lỏng. Để có được thành công như vậy thì không thể thiếu sự hi sinh, quả cảm, anh dũng của những chiến sĩ đặc công. Chúng ta có 85 người bị thương từ nhẹ đến nặng và may mắn là không có người tử vong. Có ai có những thắc mắc về số liệu này hay không?
Không 1 tiếng trả lời. Tống Tử Khúc lại nói tiếp:
- Không ai còn câu hỏi vậy tôi sẽ đọc tên những chiến sĩ được khen thưởng.
...
Cuối cùng là Đại úy Lam Duẫn Ninh. Theo quyết định của cấp trên thì Đại úy Lam Duẫn Ninh sẽ đảm nhận chức vụ Thiếu tướng bắt đầu từ tháng 8. Mọi người có ý kiến gì không?
- Tôi.
- Mời đồng chí.
- Tôi không đồng ý với quyết định của cấp trên về việc thăng chức của Đại úy Lam Duẫn Ninh. Làm sao chỉ từ 1 chức vụ như Đại úy lại có thể thăng làm Thiếu tướng nhanh như vậy? Hay đây là 1 sự sắp đặt?
Tống Tử Khúc vẫn không có biểu cảm gì:
- Lam Duẫn Ninh! Đồng chí thấy thế nào.
Lam Duẫn Ninh nghiêm chỉnh đứng lên:
- Thưa các đồng chí, tôi biết việc này đã gây bức xúc đến mọi người. Bản thân tôi cũng không nghĩ mình sẽ có được sự tín nhiệm lớn như vậy. Nhưng tôi nghĩ mình vẫn còn nhiều điều thiếu sót, cần học tập nhiều nên chức vụ Thiếu tướng tôi sẽ không nhận.
Tống Tử Khúc gật đầu hài lòng: "Trời sinh tuấn mỹ, lại tài giỏi, khiêm tốn, bộc trực thẳng thắn, không kiêu ngạo xu nịnh. Kỳ Nhi được gả cho người này thật tốt".
- Tôi thấy việc Đại úy Lam Duẫn Ninh nhận chức Thiếu tướng là hoàn toàn đúng đắn. Vì sao lại đúng? Vì khi mọi người hoàn thành nhiệm vụ 1 thì cậu ấy lại hoàn thành gấp 3. Luôn dũng cảm, sẵn sàng hi sinh để bảo vệ người khác và hoàn thành nhiệm vụ. Tôi thấy không ai xứng đáng ngoài Lam Duẫn Ninh.
Không còn ai phản đối, Lam Duẫn Ninh chính thức nhậm chức Thiếu tướng khi chưa tròn 1 năm vào quân doanh. Mọi chuyện cứ như là mơ khi tên phế vật không ai biết đến giờ đây lại là người hùng trong lòng 1 người. Đã sắp thành Thiếu tướng nên Lam Duẫn Ninh không nhất thiết phải ở trong quân doanh qua đêm mà có quyền được tự do ra vào. Khi chuẩn bị về nhà, Lam Duẫn Ninh thấy Tống Tử Khúc cười nhìn mình:
- Tống Đại tá! Cảm ơn ngài!
Tống Tử Khúc cười xòa:
- Không cần phải trịnh trọng thế đâu. Cậu sắp có chức vụ cao hơn cả tôi rồi đấy.
Lam Duẫn Ninh gãi đầu:
- Chỉ là 1 chức vụ thôi mà. Với tôi ngài vẫn luôn là bậc trưởng bối đáng kính.
Tống Tử Khúc cười:
- Cậu quả là khác người thường. Cậu là anh hùng.
Lam Duẫn Ninh cười ha hả:
- Chỉ là mọi người thổi phồng. Tôi vốn là tôi. Tôi không phải anh hùng. Tôi xin phép về trước.
Tống Tử Khúc gật đầu:
- Ân. Về đi.
Trên đường trở về, Lam Duẫn Ninh thấy lạ lạ: "Từ lúc ra viện, Đại tá luôn cười với mình. Thế này là làm sao nhỉ?".
Lam Duẫn Ninh lắc đầu không suy nghĩ nữa mà đang hồi hộp về buổi ăn tối đầu tiên gặp mặt cha vợ vào tối nay. Trở về nhà, Lam Duẫn Ninh đã thấy Tống Tử Kỳ ngồi đợi ở ghế. Lam Duẫn Ninh hô:
- Anh về rồi!
Tống Tử Kỳ vui mừng đứng dậy tiến đến ôm Lam Duẫn Ninh:
- Anh về rồi. Mau chuẩn bị thôi. Cha em đang đợi.
Lam Duẫn Ninh gật đầu lên lầu tắm. Lúc đi ngang qua phòng Sở Thiên Ngưng thấy nàng đang nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng quan sát rồi đóng cửa phòng lại không để âm thanh bên ngoài quấy nhiễu nàng. Lam Duẫn Ninh chuẩn bị cũng thật nhanh. Chỉ 20 phút sau đã chỉnh tề xuống lầu. Tống Tử Kỳ vui vẻ khoác tay Lam Duẫn Ninh ra khỏi Lam gia. Trên đường hướng tới Tống gia, Lam Duẫn Ninh vừa lái xe vừa lo lắng. Tống Tử Kỳ trấn an:
- Không cần lo đâu. Em đã nói chuyện với cha rồi. Ông ấy nói thật cao hứng khi nhìn thấy anh.
Lam Duẫn Ninh hỏi lại:
- Thật sao?
Tống Tử Kỳ đáp:
- Ân.
Trong lòng bình tĩnh được phần nào, Lam Duẫn Ninh thả lỏng lái xe. Tống Tử Kỳ nhìn Lam Duẫn Ninh nở nụ cười, nghĩ: "Lát nữa cho anh bất ngờ".
Đã lâu Tống Tử Khúc không hề chủ động liên lạc với Tống Tử Kỳ nhưng khi nghe tin 2 nhà Lam- Tống có thể kết thành thông gia khiến ông vui sướng vô cùng. Tống Tử Kỳ vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng ông:
- Kỳ Nhi! Con và Lam Duẫn Ninh sao không nói cho cha biết. Con lại định giấu diếm nữa sao?
Tống Tử Kỳ khá lo lắng:
- Cha sẽ phản đối chúng con sao?
Tống Tử Khúc nhẹ trách:
- Ai nói ta sẽ phản đối. Cha vui còn không kịp. Ngày mai con nhớ dẫn Duẫn Ninh về nhà nghe chưa. Tối mai đấy. Con nhớ kĩ đi.
Tống Tử Kỳ vui mừng:
- Con biết rồi. Cảm ơn cha. Tối mai con sẽ dẫn anh ấy đến.
Xe dừng lại trước cổng Tống gia cắt đứt dòng hồi tưởng của Tống Tử Kỳ. Bảo vệ thấy tiểu thư trở về liền nhanh chóng mở cổng. Xe đã đỗ yên vị trong gara, Lam Duẫn Ninh đứng trước cửa nhà chỉnh trang lại vài thứ, hồi hộp cầm theo lễ vật đã chuẩn bị.
CẠCH
Cánh cửa mở ra. Lam Duẫn Ninh theo Tống Tử Kỳ vào nhà. Lam Duẫn Ninh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tống Tử Khúc đang ngồi uống trà trên ghế:
- Đại tá! Ngài vì sao lại ở đây?
Tống Tử Khúc rất ít khi thể hiện sự hài hước:
- Anh đoán xem.
Lam Duẫn Ning hết nhìn Tống Tử Khúc rồi lại nhìn sang Tống Tử Kỳ. Nàng bật cười:
- Ông ấy là cha em. Không ở đây thì ở đâu.
Lam Duẫn Ninh mở to mắt:
- Thì ra Đại tá là cha của Kỳ Kỳ. Thật thất lễ! Thất lễ.
Tống Tử Khúc có vẻ hơi trách móc:
- Sắp là người 1 nhà còn gọi Đại tá.
Lam Duẫn Ninh gãi tai:
- Cha.
Tống Tử Khúc cười rồi gọi chị Mã giúp việc:
- Cô mau dọn bàn ăn lên đi. Chắc 2 đứa nó cũng đói lắm rồi.
Cả nhà 3 người vô cùng vui vẻ ngồi ăn cơm. Tống Tử Khúc vui vẻ hỏi:
- Duẫn Ninh! Con định bao giờ tổ chức hôn lễ.
Lam Duẫn Ninh ăn ngay nói thật:
- Con muốn đợi đến tháng 10 vì lúc đó Ngưng Nhi cũng sinh xong bảo bảo.
Tống Tử Khúc biết "Ngưng Nhi" trong miệng Lam Duẫn Ninh là ai nên cũng gật gù:
- Ân. Vậy cũng tốt. Cũng tốt.
Dùng bữa tối xong cũng đã muộn nên Tống Tử Khúc sai người chuẩn bị phòng để Lam Duẫn Ninh ở lại. Tưởng mình được ở phòng chung với Tống Tử Kỳ nhưng khi theo chân đến cửa phòng thì nàng quay lại hỏi:
- Anh tính đi đâu vậy?
Lam Duẫn Ninh ngây ngô:
- Anh đi ngủ.
Tống Tử Kỳ nhướng mày:
- Anh đi ngủ sao lại theo em.
Ngây ngô lần thứ 2:
- Không phải anh ngủ cùng em sao?
Tống Tử Kỳ chỉ tay về căn phòng cuối hành lang:
- Phòng của anh ở đó. Chúng ta chưa kết hôn nên không được ở chung. Vậy nha~
CẠCH
Cửa đóng. Lam Duẫn Ninh nghẹn khuất hướng về căn phòng cuối dãy. Lam Duẫn Ninh vừa đi thì cánh cửa lại mở ra, Tống Tử Kỳ ấm ức:
- Hanh! Nói vậy là đi luôn. Không thèm năn nỉ người ta 1 câu. Đồ đầu gỗ. Oái! Làm gì vậy? Bỏ xuống. Bỏ xuống.
Tống Tử Kỳ vừa nói hết câu liền bị Lam Duẫn Ninh bế bổng lên theo kiểu công chúa. Tống Tử Kỳ vẫy chân:
- Sao anh còn chưa đi. Mau thả em xuống.
Lam Duẫn Ninh cười:
- Tất nhiên là anh sẽ không đi rồi. Vì làm sao anh bỏ được lão bà 1 mình cô đơn trong phòng chứ.
Tống Tử Kỳ đỏ mặt:
- Sắc lang! Mau thả em xuống.
Lam Duẫn Ninh cười xấu xa:
- Anh sẽ để em xuống nhưng với điều kiện. Là em phải hôn anh 1 cái.
Tống Tử Kỳ giãy giụa:
- Mau thả em xuống. Hôn thì hôn.
Lam Duẫn Ninh thả Tống Tử Kỳ xuống đất rồi lấy tay chỉ vào miệng mình. Tống Tử Kỳ cắn môi rồi cũng nhón chân hôn môi Lam Duẫn Ninh. Tống Tử Kỳ định rời ra thì môi lại bị giữ chặt lại. Bàn tay xấu xa của Lam Duẫn Ninh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Nụ hôn nồng cháy, cuồng nhiệt khiến khóe miệng Tống Tử Kỳ trào ra 1 chút nước. 2 chiếc lưỡi tinh xảo không ngừng qua lại quấn lấy nhau. Lam Duẫn Ninh ôm Tống Tử Kỳ ngã xuống giường. Nhẹ nhàng cởi áo ngực nàng vứt xuống đất. Lam Duẫn Ninh vừa hôn môi vừa xoa nắn đôi gò bồng no đủ của Tống Tử Kỳ. Nàng rên rỉ những tiếng nho nhỏ do bị Lam Duẫn Ninh chặn miệng:
- Ư... ư... ưm... hư... ưm...
Dứt ra khỏi nụ hôn, Lam Duẫn Ninh vùi đầu vào hõm cổ nàng, liếm như 1 chú cún nhỏ. Tống Tử Kỳ ôm lấy đầu Lam Duẫn Ninh:
- Không... ha để... ư lại... hư... dấu... a hôn.
Lam Duẫn Ninh gật rồi lại tiếp tục chuyên tâm vào công việc. Đi xuống xương quai xanh tinh xảo, Lam Duẫn Ninh chỉ hôn nhẹ theo yêu cầu của Tống Tử Kỳ. Tầm mắt xuống đôi tiểu thố trắng nõn:
- Ực!
Lam Duẫn Ninh há miệng ngậm lấy 2 đỉnh ngực hồng hào. Cả người Tống Tử Kỳ như có dòng điện chạy qua. Vừa liếm mút nhưng tay không rảnh rỗi chăm sóc bên ngực kia. Tay phải định dời xuống phần dưới của Tống Tử Kỳ nhưng nàng đột nhiên nhỏm dậy đẩy Lam Duẫn Ninh xuống giường. Không chịu yếu thế cởi khóa quần của Lam Duẫn Ninh. Tống Tử Kỳ cách 1 lớp quần trong có thể cảm nhận thứ to lớn và nóng hổi đang hừng hực trỗi dậy. Lột nốt lớp phòng bị cuối cùng của Lam Duẫn Ninh, Tống Tử Kỳ thấy dương vật to khỏe, hồng hào đang cương cứng trước mắt. Cầm vào dương vật thấy thứ này nóng rực. Vuốt lên vuốt xuống dương vật rồi nhẹ nhàng ray đầu khấc hồng hào. Tống Tử Kỳ định thực hiện bước tiếp theo thì...
CỘC CỘC CỘC
- Tiểu thư! Tôi nghe thấy tiếng la. Có phải cô cần giúp gì không?
Tống Tử Kỳ bật người đá Lam Duẫn Ninh vào xuống giường.
HỰ
- Tiếng gì vậy tiểu thư? Có cần tôi vào không?
Tống Tử Kỳ từ trong vọng ra:
- Không cần đâu. Tôi không sao hết đâu chị Mã. Chị về nghỉ đi.
- Ân. Nếu có gì cô cứ gọi tôi.
Tống Tử Kỳ thở phào rồi thấy con người đầu sỏ đang nằm dưới sàn nhà liền giận dỗi lấy khăn tắm bước vào nhà tắm. Lam Duẫn Ninh tiếc hận:
- Chậc. Đã đến miệng rồi mà còn để hụt mất. Tiếc quá!