Lại thêm 1 tháng đi qua, tiết trời tháng 8 dịu dàng, man mát. Từng cơn gió mùa thu nhẹ nhàng đưa những chiếc lá vàng rời cành cây. Trên các con đường trải đầy màu vàng xen lẫn với đỏ của thảm lá. Dọc theo ven hồ nước trong vắt, Lam Duẫn Ninh nắm tay Sở Thiên Ngưng bồi nàng đi dạo. Lam Duẫn Ninh đưa mắt nhìn xung quanh: "Mình đã ở thế giới này gần 1 năm rồi! Nhanh thật đấy!". Lam Duẫn Ninh đã chính thức nhậm chức Thiếu tướng. Hàng ngày ở quân doanh cấp dưới lúc nào cũng cúi đầu cung kính. Lúc nào cũng phải trưng ra khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng. Và chỉ khi ở nhà với những người thương yêu thì mới có thể làm Lam Duẫn Ninh vui vẻ. Sở Thiên Ngưng nhìn Lam Duẫn Ninh đang thất thần, gọi:
- Ninh! Anh sao vậy? Không được khỏe?
Lam Duẫn Ninh lắc đầu:
- Không có. Anh không sao hết.
Lam Duẫn Ninh nhìn thấy phía trước là 1 công viên nhỏ:
- Ngưng Nhi! Chúng ta nghỉ chân ở đó được không?
Sở Thiên Ngưng gật đầu:
- Ân. Mình đến đó đi.
Vào trong công viên, Lam Duẫn Ninh đỡ Sở Thiên Ngưng ngồi vào ghế đá:
- Em ngồi đây nhé! Anh chạy đi mua nước cho em.
Sở Thiên Ngưng cười:
- Ân. Anh đi nhanh về nhanh.
Lam Duẫn Ninh hôn trán nàng rồi quay lưng chạy đến chỗ có máy bán hàng tự động. Lúc đến nơi, Lam Duẫn Ninh thấy 1 cô gái tóc đen mượt đang đứng trước máy bán hàng tự động. Trông nàng có vẻ khá vướng víu khi 1 bên cầm theo dụng cụ vẽ, 1 bên là tập tranh vẽ và các loại sách tham khảo. Lam Duẫn Ninh bước nhẹ về phía cô gái, nàng đang tìm tiền xu trong ví để mua hàng. Loay hoay 1 hồi thì nàng cũng tìm thấy tiền:
- A ha! Thấy rồi!
Vì vui sướng và lực lấy tiền quá mạnh khiến đồng tiền của cô gái bật ra lăn vào gầm máy bán hàng tự động.
KING~ LING KING~ LING KING~ KING.
Theo phản xạ, cô gái cúi người để nhặt đồng xu thì những bức tranh lại tuột ra khỏi tay cô. Cơn gió ở đâu đột nhiên xuất hiện thổi những bức tranh ra xa hoặc bay lên trời. Nàng kia vội vàng chạy theo để nhặt lại những bức tranh. Lam Duẫn Ninh cũng chạy đến giúp đỡ cô gái nhặt tranh. Khi tay cô gái chạm đến 1 bức tranh than chì thì nó lại bay lên theo gió. Đột nhiên có 1 bóng đen cao ráo chắn trước mặt nàng.
HỤYCH
Lam Duẫn Ninh tiếp đất an toàn rồi gom lại những bức tranh trong tay, mỉm cười đưa cho cô gái:
- Tranh của cô này.
Cô gái cúi đầu cảm ơn rồi nhận tranh:
- Cảm ơn anh. Cảm ơn nhiều.
Khi cô gái ngẩng mặt lên thì không tin vào mắt mình, vị hôn phu do cha sắp đặt đang đứng trước mặt mình. Thấy cô gái nhìn mình chằm chằm, Lam Duẫn Ninh quơ tay:
- Cô gì ơi! Cô sao vậy?
Cố Khuynh Nhan ngạc nhiên:
- Anh không nhận ra tôi sao?
Lam Duẫn Ninh nhìn người trước mặt mình: mái tóc đen cafe, đôi mắt to hữu thần, môi hồng răng trắng, lại kết hợp với cặp kính to khiến nàng trở nên rất dễ thương. Lam Duẫn Ninh lắc đầu:
- Chúng ta từng gặp nhau sao?
Cố Khuynh Nhan tròn mắt:
- Tôi là người được anh cứu trên xe lửa- Cố Khuynh Nhan.
Lam Duẫn Ninh ngộ ra:
- A! Thì ra là cô. Con gái Tổng thống.
- Suỵt. Nhỏ giọng thôi.
Nàng đưa tay lên môi làm động tác im lặng. Lam Duẫn Ninh cũng hạ thấp âm thanh:
- Làm sao vậy?
Cố Khuynh Nhan nói nhỏ:
- Tôi đang đi vẽ tranh nên không muốn lộ thân phận. Phiền phức lắm!
Lam Duẫn Ninh để ý những bức tranh:
- Cô đi vẽ để giải khuây sao?
Cố Khuynh Nhan lắc đầu:
- Không. Tôi học Hội họa.
Lam Duẫn Ninh bất ngờ:
- Nhà cô là dòng theo chính trị. Cô không làm chính trị gia mà lại đi theo nghề họa sĩ. Lạ thật đấy!
Cố Khuynh Nhan mỉm cười yếu ớt:
- Mẹ tôi vốn là 1 họa sĩ. Bà có giấc mơ là được đi học hỏi các nước ở mọi nơi. Mẹ tôi là 1 người yêu thích tự do, không gò bó, ép buộc nhưng mẹ tôi lại rơi vào cuộc hôn nhân chính trị với cha tôi. Dù cha có yêu thương mẹ thế nào thì bà vẫn luôn muốn chu du mọi miền. Tiếc rằng sức khỏe của bà không cho phép. Ngày cuối đời, bà có 1 tâm nguyện đối với tôi. Bà muốn tôi vẽ cho bà 1 bức tranh mà tôi cảm thấy khi nhìn vào đó tôi mãn nguyện nhất, hạnh phúc nhất. Nhưng qua bao nhiêu năm nay, tôi vẫn không thể làm được điều đó.
Lam Duẫn Ninh nhìn cô gái nhỏ bé nhưng lại kiên cường, trọng chữ tín, tha thiết với ước mơ đang sụt sùi khóc. Thông cảm với những cảm xúc của nàng, Lam Duẫn Ninh đưa cho Cố Khuynh Nhan chiếc khăn tay, an ủi:
- Đừng khóc! Tôi tin chắc mẹ cô luôn thấy mãn nguyện khi có 1 đứa con gái như cô. Và tôi tin cô sẽ vẽ được 1 bức tranh như ý muốn.
Cố Khuynh Nhan cầm khăn tay lau nước mắt:
- Cảm ơn anh. Tôi hi vọng là như vậy.
Lam Duẫn Ninh cười:
- Có thể cho tôi xem những bức tranh này được không?
Cố Khuynh Nhan gật đầu:
- Ân. Được chứ!
Nhận lấy tập tranh, Lam Duẫn Ninh nghiêm túc xem mỗi bức tranh. Phải nói Cố Khuynh Nhan là 1 họa sĩ tài năng nhưng Lam Duẫn Ninh thấy trong những bức tranh thiếu cái gì đó. Lam Duẫn Ninh nhíu mày: " Đúng rồi! Thiếu tình cảm". Mỗi bức tranh về phong cảnh, con người, lao động sinh hoạt được vẽ nên 1 cách chân thực, hoàn hảo đến tưng khối hình, đường nét nhưng nó cứ như 1 bản từ thế giới bên ngoài. Không có 1 chút tình cảm được đưa vào. Thật khô cứng dù thật đẹp". Lam Duẫn Ninh thở dài, đau lòng nhìn Cố Khuynh Nhan. Đột nhiên Lam Duẫn Ninh phát hiện 1 bức tranh vẽ chân dung bằng than chì. Điều kì lạ là bức chân dung chỉ có nửa mặt dưới từ cánh mũi đổ xuống cằm. Lam Duẫn Ninh thắc mắc:
- Bức tranh này chưa hoàn thành sao?
Cố Khuynh Nhan lắc đầu:
- Bức tranh này chỉ đến vậy thôi! Nó không thể hoàn thành được nữa.
- Vì sao vậy?
- Vì tôi chỉ mơ đến như vậy.
Lam Duẫn Ninh buồn cười:
- Làm gì có ai vẽ chân dung lạ như cô. Người ta phải vẽ cả mặt đằng này chỉ có nửa mặt.
Nói rồi làm động tác cố ý trêu đùa Cố Khuynh Nhan là lấy bức tranh che ngang mặt mình từ cánh mũi trở xuống:
- Hay cô lấy mặt tôi vẽ tiếp vậy?
Cố Khuynh Nhan sửng sốt nhìn Lam Duẫn Ninh: Từng đường nét khuôn mặt in khớp với đường viền vẽ, từng chi tiết đều rất giống và đặc biệt là đôi mắt xuất hiện trong giấc mơ của Cố Khuynh Nhan thật giống. Cố Khuynh Nhan mê man: " ĐỊNH MỆNH! Định mệnh thật sự có thật! Lam Duẫn Ninh là định mệnh của mình sao? Hay là do mình nghĩ quá nhiều. Lam Duẫn Ninh thấy Cố Khuynh Nhan lại xuất thần liền gọi:
- Cố tiểu thư! Cô mắc chứng bệnh ngẩn người à?
Cố Khuynh Nhan giật nảy:
- Có... có...a... không có. Mà anh nói cái gì?
Lam Duẫn Ninh tặc lưỡi:
- Chậc. Coi như tôi chưa nói gì đi. Mà cô muốn mua gì vậy.
Cố Khuynh Nhan ủ rũ:
- Tôi muốn mua cafe nhưng lại đem theo tiền mặt mà không có tiền xu. Tìm được 1 đồng thì nó lăn vào gầm máy mất rồi.
Lam Duẫn Ninh xoa đầu nàng:
- Được rồi! Vậy để tôi mua cho cô.
Lam Duẫn Ninh nhanh chóng mua được đồ: 1 chai trà xanh cho mình, 1 hộp sữa tươi cho Sở Thiên Ngưng, 1 lon cafe, 1 bịch bánh đưa cho Cố Khuynh Nhan. Cố Khuynh Nhan nhận nước và bánh:
- Tôi có bảo anh mua bánh đâu.
Lam Duẫn Ninh cười:
- Cô ăn đi mà có sức vẽ tranh.
Nhìn trên tay Lam Duẫn Ninh có trà xanh và sữa, Cố Khuynh Nhan hỏi:
- Anh thích sữa sao?
Lắc đầu:
- Tôi không thích sữa. Tôi thích trà xanh nhưng tôi mua sữa cho vợ tôi. Cô ấy đợi tôi cũng khá lâu nên xin phép cô tôi quay trở lại đây. Tạm biệt.
Cố Khuynh Nhan giơ tay vẫy:
- Tạm biệt.
Nhìn theo bóng dáng Lam Duẫn Ninh cho đến khi khuất dần, lại nhìn bánh và cafe trong tay mình, Cố Khuynh Nhan suy nghĩ ngổn ngang. Lắc đầu thở dài ôm lấy mọi thứ tìm 1 nơi yên tĩnh để vẽ tranh. Đây là lần đầu tiên 2 người nói chuyện đàng hoàng với nhau. Cố Khuynh Nhan về sau cũng không hiểu nổi chính mình là tại sao lại tin tưởng 1 người mới quen rồi đi kể hết chuyện của mình. Còn Lam Duẫn Ninh thì chỉ cười:
- Đó là do em ngốc thôi!
Nhưng đó là chuyện của tương lai còn bây giờ Lam Thiếu tướng của chúng ta đang vắt chân chạy về kẻo lão bà hỏi tội. Sở Thiên Ngưng liếc mắt:
- Đi mua đồ uống mà lại lâu như vậy?
Lam Duẫn Ninh gãi đầu:
- Anh có giúp đỡ 1 người nhặt đồ.
Trực giác của nữ nhân rất nhạy bén và phụ nữ mang thai thì càng nhạy cảm:
- Là 1 cô gái.
Lam Duẫn Ninh gật đầu như giã gạo:
- Ân. Là 1 cô gái.
Sở Thiên Ngưng lại hỏi tiếp:
- Có phải rất đẹp.
Tên đầu gỗ vô tâm vô phế lại gật đầu:
- Ân. Rất thanh thuần, xinh đẹp.
Sở Thiên Ngưng hừ lạnh rồi bước đi không để ý đến Lam Duẫn Ninh. Lam Duẫn Ninh chân chó vội vàng theo sau:
- Lão bà! Em sao vậy?
- Lão bà! Em không khỏe à?
- Lão bà! Em giận anh sao?
Sở Thiên Ngưng không hề trả lời mà cứ đi. Lam Duẫn Ninh vỗ tay như phát hiện điều gì mới:
- Lão bà! Anh biết rồi! Em là đang ghen nha~
Sở Thiên Ngưng bị nói trúng tim đen đỏ mặt bước đi:
- Vớ vẩn! Ai thèm ăn dấm chua. Toàn nghĩ linh tinh.
Lam Duẫn Ninh cũng không vạch trần nàng mà dính sát lấy lòng:
- Dù cô gái kia có xinh bao nhiêu đi chăng nữa thì lão bà trong lòng anh vẫn là độc nhất vô nhị.
Sở Thiên Ngưng dừng lại hỏi:
- Độc nhất vô nhị?
Gật đầu:
- Ân. Là độc nhất vô nhị.
Sở Thiên Ngưng cười châm chọc:
- Em biết mình chỉ là số thứ tự nhất thôi chứ nhị, tam đang đợi anh ở nhà đấy. Có khi sau này còn thêm tứ, ngũ, lục, thất, bát, cửu, thập, thập nhất, thập nhị,....
Lam Duẫn Ninh xua tay:
- Đình chỉ. Đình chỉ. Anh không phải hoàng đế mà có tam cung lục viện, 3000 cung nữ. Anh chỉ là Lam Duẫn Ninh đang bồi lão bà thôi.
Sở Thiên Ngưng búng trán Lam Duẫn Ninh:
- Anh không phải hoàng đế mà là "tiểu hoàng đế". Con trai chúng ta sẽ là "tiểu hoàng tử".
Lam Duẫn Ninh vui vẻ ôm lấy Sở Thiên Ngưng:
- Phải rồi phải rồi. Chúng ta sẽ có nhiều "tiểu hoàng tử" và "tiểu công chúa" nhưng anh yêu "mẫu hậu" của chúng hơn. Lão bà nhỉ?
Sở Thiên Ngưng cũng ôm lấy Lam Duẫn Ninh thật chặt, tựa nghiêng đầu lên vai:
- Ân. Em cũng yêu "phụ hoàng" của bọn nhóc thật nhiều.
Dưới những tán cây và trên nền thảm lá mùa thu, không gian lãng mạn như dừng lại để chứng kiến hạnh phúc của 2 người. Mùa thu đến- Hạnh phúc đến.