Từ sau lần gặp ở công viên thì Lam Duẫn Ninh không hề gặp lại Cố Khuynh Nhan mà chỉ có Cố Khanh gọi điện hay gặp mặt thúc giục. Lam Duẫn Ninh phiền muộn lật từng trang tài liệu nhưng lại suy nghĩ về việc khác. Cố Khương có 3 nam, 2 nữ và 3 đứa con trai của ông ta sống chết tranh giành nhau chức Tổng thống. Cố Khanh và Cố Khuynh Nhan là anh em ruột lại được Cố Khương yêu thương nên 3 đứa con còn lại rất ghét họ. Cố Khang và Cố Khuynh Nhiên là con vợ 2, tính tình cũng khác xa 2 anh em cùng cha khác mẹ với mình. So với Cố Khanh mưu trí, sáng suốt thì Cố Khang lại điển hình cho mẫu người giải quyết mâu thuẫn bằng vũ lực, tàn bạo, thô lỗ. Khác với Cố Khuynh Nhan dịu dàng, dễ mến thì Cố Khuynh Nhiên lại lẳng lơ, luôn bao nuôi mấy tiểu bạch kiểm trong khu biệt thự riêng. Còn đứa con trai út tên Cố Khánh, mẹ là người giúp việc nhưng do Cố Khương say rượu làm càn mới ra sự vụ như vậy. Cố Khánh tính tình trầm lặng, ít nói nhưng những người im lặng mới đáng sợ. Đang ngẩn người thì bỗng chuông điện thoại vang lên làm Lam Duẫn Ninh giật mình. Nhìn 2 người Thiếu tá trợ lí của mình, quát:
- Điện thoại của ai vậy? Không biết tắt đi hay sao?
Cả 2 đồng thanh trả lời:
- Của ngài mà Thiếu tướng.
Lam Duẫn Ninh thất thố ho nhẹ:
- Khụ... khụ... vậy à? Tôi ra ngoài 1 lát.
Lam Duẫn Ninh đứng dậy đi ra ngoài hành lang rồi bắt máy:
- Ai vậy?
Bên đầu dây kia là 1 giọng nữ nhẹ nhàng:
- Lam Thiếu tướng. Là tôi. Cố Khuynh Nhan.
Lam Duẫn Ninh gật đầu:
- Là Cố tiểu thư sao? Sao cô biết số điện thoại riêng của tôi vậy?
Cố Khuynh Nhan ở bên kia cười nhẹ:
- Anh quên cha tôi là Tổng thống à? Tôi muốn gặp anh 1 lát. Có được không?
Lam Duẫn Ninh từ chối thẳng thừng:
- Không được. Đang trong giờ ở quân doanh. Tôi không thể tự tiện ra ngoài.
- Vậy à?
Nghe giọng nàng đượm buồn, Lam Duẫn Ninh cũng không đành lòng:
- Được rồi. 5h30' chiều nay tại quán cafe Moonlight. Đến hay không tùy cô.
Cố Khuynh Nhan tâm trạng tốt lên:
- Hảo. Tôi sẽ đến.
Lam Duẫn Ninh tắt máy rồi mở cửa phòng làm việc. 2 người Thiếu tá nhìn Lam Duẫn Ninh bằng ánh mắt tò mò. Quát:
- Nhìn cái gì mà nhìn. Tập trung vào công vụ đi.
Bên kia Cố Khuynh Nhan hồi hộp nhẩm lại những lời thoại mà mình đã nói. Chiều nay nàng có buổi hẹn quan trọng với Lam Duẫn Ninh. Cố Khuynh Nhan tỉ mỉ chuẩn bị và đến quán cafe từ 5h00'. Ngồi đợi và đếm từng giây phút cho đến khi Lam Duẫn Ninh đến. Nhìn đồng hồ đã 5h30', Cố Khuynh Nhan nhìn ra cửa lo lắng. Nàng sợ Lam Duẫn Ninh không đến nhưng từ cửa có 1 bóng người cao gầy, bộ quân phục xanh vẫn còn nguyên chưa kịp thay. Lam Duẫn Ninh đưa mắt tìm kiếm đã thấy Cố Khuynh Nhan vẫy tay:
- Tôi ở đây.
Lam Duẫn Ninh lại gần:
- Cô đến lâu chưa? Xin lỗi vì để cô phải đợi.
Cố Khuynh Nhan cười:
- Không lâu. Tôi cũng vừa mới đến.
Nói ngoài miệng thế nhưng nội tâm nàng đau khổ: "Tôi đã ở đây nửa tiếng rồi. Biết thế không đến sớm như vậy". Lam Duẫn Ninh ngồi xuống đã có nhân viên phục vụ lại gần:
- Thưa anh chị! Hai người dùng gì ạ?
Lam Duẫn Ninh mở menu đưa cho Cố Khuynh Nhan:
- Cô uống gì?
Cố Khuynh Nhan không cần chọn lâu mà trả lời luôn:
- Cho tôi 1 ly sinh tố việt quất.
Lam Duẫn Ninh gật đầu rồi nói với người phục vụ:
- Cho 1 ly sinh tố việt quất và 1 ly trà xanh.
Cố Khuynh Nhan hỏi:
- Anh thực thích trà xanh.
Lam Duẫn Ninh gật đầu:
- Cô biết?
Cố Khuynh Nhan cười:
- Anh đã nói từ lúc chúng ta gặp nhau ở công viên.
Lam Duẫn Ninh cũng cười nhẹ:
- Vậy à? Tôi đã quên. Chúng ra vào việc chính đi. Cô cứ nói thẳng, tôi cũng không thích vòng vo.
Cố Khuynh Nhan cười:
- Anh đã nói vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn. Tôi muốn anh kết hôn với tôi.
- Cái gì? Kết hôn? Cô đùa sao?
Cố Khuynh Nhan nghiêm túc lắc đầu:
- Tôi không đùa. Bất quá chỉ là giả kết hôn.
Lam Duẫn Ninh nhíu mày:
- Giả kết hôn?
Cố Khuynh Nhan rút từ túi xách rồi đưa cho Lam Duẫn Ninh 1 tờ giấy. Lam Duẫn Ninh nhận giấy rồi đọc.
HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN
Bên A: Lam Duẫn Ninh- Nam- 22 tuổi.
Trong cuộc hôn nhân giả, người chồng có trách nhiệm che mắt mọi người xung quanh nhưng chỉ bằng những hành động bình thường như nắm tay, ôm,... và không có gì vượt qua giới hạn cấm. Không tham dự, xen vào quyền riêng tư của bên kia.
Bên B: Cố Khuynh Nhan- Nữ- 21 tuổi.
Trong cuộc hôn nhân giả, người vợ chấp nhận sự đụng chạm nhẹ, thân thiết như nắm tay, ôm,... ngoài ra không có gì vượt qua giới hạn cho phép. Không can thiệp vào quyền riêng tư của bên kia.
Hợp đồng sẽ hết hạn trong vòng 1 năm tới.
Bên A Bên B
Đã kí
Lam Duẫn Ninh cầm hợp đồng trên tay, hỏi lại Cố Khuynh Nhan:
- Sao cô phải làm như vậy?
Cố Khuynh Nhan buồn bã:
- Tôi muốn giúp anh trai tôi. Từ nhỏ tôi đã mất mẹ nên anh ấy là người thân nhất của tôi. Tôi biết anh không hề thiếu tiền nhưng tôi hi vọng anh sẽ giúp tôi.
Lam Duẫn Ninh lặng im suy ngẫm rồi xòe tay trước mặt Cố Khuynh Nhan:
- Đưa bút cho tôi.
Cố Khuynh Nhan mờ mịt:
- Anh lấy bút làm gì?
Lam Duẫn Ninh đưa tay gõ bàn:
- Bút để kí chứ làm gì. Cô bị ngốc à?
Cố Khuynh Nhan gật đầu rồi lục túi xách đưa bút cho Lam Duẫn Ninh. Nhanh tay đưa vài đường nét trên tờ hợp đồng, từng đường nét của chữ kí xinh đẹp hiện ra.
TÁCH
Lam Duẫn Ninh đóng nắp bút rồi đưa lại cho Cố Khuynh Nhan. Cố Khuynh Nhan nhìn nét chữ liền thắc mắc:
- Anh có phải tốt nghiệp Cao trung không vậy? Chữ anh có vẻ khá tốt.
Lam Duẫn Ninh trán nổi gân xanh:
- Phải. Cô ý kiến?
Cố Khuynh Nhan lắc đầu:
- Không... không. Tôi không có ý kiến gì.
Lam Duẫn Ninh đứng dậy:
- Nếu xong thì tôi cũng nên về. Cô cũng nói cho cha cô về việc này đi. Tôi đi trước.
Cố Khuynh Nhan nhìn theo bóng Lam Duẫn Ninh ngẩn người cho đến khi người phục vụ xuất hiện:
- Thưa chị!
Cố Khuynh Nhan giật mình:
- A. Có chuyện gì?
Nhân viên phục vụ lễ phép:
- Tiền thanh toán thưa chị.
Cố Khuynh Nhan vội lấy ví tiền:
- Tôi quên mất. Để tôi thanh toán.
Nhân viên thấy vậy liền ngăn lại:
- A. Không phải thưa chị.
Cố Khuynh Nhan thắc mắc:
- Vậy có việc gì?
- Vừa lúc nãy người ngồi cùng bàn với chị thanh toán tiền nhưng thừa lại. Chúng tôi có gọi nhưng anh ấy không quay đầu lại. Quán chúng tôi có quy định không lấy tiền thừa của khách. May là chị vẫn còn ở đâu. Tôi xin gửi lại chị.
Cố Khuynh Nhan nhận lại tiền suy nghĩ: "Thật phong độ nha".
Việc Lam Duẫn Ninh đồng ý kết hôn khiến Cố Khương và Cố Khanh vui mừng không dứt nhưng lão hồ ly lại có yêu cầu quá đáng là Cố Khuynh Nhan phải được gả vào trước rồi mới đến Lãnh Hàn Tuyết và Tống Tử Kỳ. Lam Duẫn Ninh nghe xong tức giận muốn ngay lập tức đi tìm Cố Khương nhưng mấy lão bà ngăn lại. Lam Duẫn Ninh đành phải chấp nhận việc này. Hiện tại đã gần cuối tháng 9, Sở Thiên Ngưng dự tính sẽ lâm bồn vào đầu tháng 10 nên Lam Duẫn Ninh vô cùng sốt ruột. Hôm nay Cố Khanh hẹn gặp em rể tương lai tại nhà riêng. Khi Lam Duẫn Ninh đến nơi đã thấy Cố Khương, Cố Khanh, Cố Khuynh Nhan ngồi trên ghế. Lam Duẫn Ninh mở lời chào:
- Chào ngài Tổng thống. Mọi người vẫn khỏe chứ?
Cố Khương cười vui vẻ:
- Không cần khách khí. Gọi cha là được rồi.
Lam Duẫn Ninh đưa mắt nhìn Cố Khuynh Nhan thấy nàng gật đầu cũng đành mở miệng gọi 1 tiếng:
- Cha. Ngài hảo?
Cố Khương tươi cười vỗ ghế:
- Con rể ngoan. Mau ngồi.
Nói rồi quay sang người giúp việc:
- Gọi 2 vị phu nhân và các thiếu gia, tiểu thư xuống đây.
Người giúp việc nhanh chân chạy đi và chỉ 5' sau có tiếng xì xào ở cầu thang. Bước xuống đầu tiên là 2 nam nhân: 1 người cao lớn, da màu lúa mạch nhưng gương mặt lại không hề thân thiện; người còn lại gầy gò, da trắng, nhìn có vẻ yếu ớt, trầm tĩnh. Cố Khương giới thiệu Lam Duẫn Ninh đến 2 người:
- Đây là Lam Duẫn Ninh con của Đại tướng Lam Duẫn Nhân. Hiện đang giữ chức Thiếu tướng quân đội.
Rồi lại quay sang người cao lớn:
- Đây là Nhị thiếu gia Cố Khang.
Quay sang người yếu ớt:
- Đứa này là Cố Khánh- Ngũ thiếu gia.
Lam Duẫn Ninh chủ động chìa tay ra bắt tay bọn họ. Cố Khang nhìn thấy Lam Duẫn Ninh thì mất sáng hơn sao, không che dấu tham vọng của mình. Còn Cố Khánh chỉ im lặng. Tiếp theo 2 người họ là 3 nữ nhân: 2 nữ nhân độ tuổi tầm 40,50 nhưng vẫn ăn diện và trang điểm lòe loẹt. 2 người hướng Cố Khương hỏi:
- Lão gia a~ Tiểu thiếu gia nhà ai mà tuấn tú như vậy?
Cố Khương vui vẻ giới thiệu:
- Duẫn Ninh. Đây là Vương Hương Lan- vợ 2 của ta và Trương Diễm là vợ 3. Đây là Lam Duẫn Ninh- Thiếu tướng và là con của Đại tướng Lam Duẫn Nhân.
2 người nghe vậy mắt sáng rực. Ai mà không biết Lam gia giàu có thế nào nhưng lại không hề giao thiệp với Cố gia. Bây giờ thiếu gia độc nhất nhà họ lại đến đây xem chừng Cố gia phát tài rồi. Cố Khương cau mày:
- Nhiên Nhi đâu? Sao không thấy nó?
Vương Hương Lan ấp úng:
- Để tôi cho người gọi nó.
Bà ta vừa nói xong thì có tiếng nữ nhân lanh lảnh ở cầu thang:
- Không phải gọi. Con xuống rồi.
Cố Khuynh Nhiên lả lướt đi xuống. Bộ quần áo hở táo bạo khiến Lam Duẫn Ninh nhíu mày. Cố Khuynh Nhiên liếc mắt thấy Lam Duẫn Ninh tuấn mỹ liền hớn hở chạy lại:
- Ui cha! Thiếu gia nhà ai lớn lên thật đẹp mắt. Không bằng...
- Nhiên Nhi!
Cố Khuynh Nhiên chưa kịp nói hết liền bị Cố Khương quát lớn. Vương Hương Lan vội kéo Cố Khuynh Nhiên rồi nói thầm vào tai nàng ta cái gì đó. Cố Khuynh Nhiên mắt lóe lên rồi lại khôi phục trạng thái bình thường. Cố Khương cười lấy lệ vì ông biết bệnh mê trai của con gái lại tái phát. Bình thường vì ngại Vương Hương Lan và Cố Khang nên cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua nhưng hôm nay không thể để bản thân mình xấu hổ:
- Mọi người mau ngồi đi.
Tất cả ngồi xuống, Cố Khuynh Nhiên lại nhanh nhảu:
- Cha! Lam Thiếu tướng đến có việc gì.
Cố Khương cười ha hả:
- Duẫn Ninh đến để ra mắt nhà vợ tương lai.