Sau 1 đêm ôm Lãnh Hàn Tuyết vui vẻ say giấc nồng thì Lam Duẫn Ninh sẽ phải đến với cửa ải khó nhằn của Tống Tử Kỳ nếu muốn đón được cô dâu. Do Tống Tử Kỳ muốn kết hôn theo kiểu phương Đông truyền thống nên cả Lam gia đã trang hoàng thành 1 màu đỏ rực. Những dải lụa đỏ, lồng đèn, nến đỏ và những chữ hỉ dán ở mọi chỗ. Vì trang phục tân lang khá rườm rà nên Lam Duẫn Ninh phải nhờ sự giúp đỡ của 2 lão bà. Trang phục tân lang đỏ tươi thêu kim long lấp lánh. Tống Tử Kỳ đã đồng ý không phải đeo cầu hoa trước ngực nhưng phải thắt dải lụa đỏ trên trán, giày cũng phải đi giày giống ngày xưa. Lam Duẫn Ninh vô cùng tự tin bước ra cửa đã thấy có rất nhiều người cùng đi đón dâu và thảm đỏ cũng được trải dài từ Lam gia đến Tống gia. Lam Duẫn Ninh hắng giọng:
- E hèm. Bạch mã của bổn thiếu gia đâu?
1 người phụ nữ trung niên trong bộ trang phục hỉ nương che quạt cười:
- Tân lang không biết tân nương yêu cầu phải đi bộ chứ không được cưỡi ngựa hay sao? Chịu khổ mới lấy được vợ đẹp. Hahahaha.
Mọi người đều bật cười khi nhìn khuôn mặt biểu tình đau khổ của Lam Duẫn Ninh. Đành chấp nhận thử thách nghiệt ngã, Lam Duẫn Ninh phất ống tay áo:
- Không cưỡi ngựa thì không cưỡi ngựa. Ta không sợ.
Và cứ thế đội âm nhạc đi trước, Lam Duẫn Ninh đi sau rồi đến kiệu đỏ 8 người khiêng và cuối cùng là đoàn rước dâu. Không biết đến bao giờ mà đoàn rước đã dừng lại trước 1 cái cổng hoa, Lam Duẫn Ninh thắc mắc:
- Chưa đủ mệt hay sao? Dừng lại làm gì a~? Đi tiếp rồi dừng lại ở nhà tân nương có phải đỡ mệt không?
Hỉ nương lại đột ngột xuất hiện:
- Tân lang nha~ Bên tân nương yêu cầu khi đến chỗ cổng hoa thì chỉ có tân lang và kiệu được tiến vào còn mọi người phải ở ngoài này chờ.
Lam Duẫn Ninh thấy có điều gì mờ ám ở đây nhưng cũng đành cắn răng chấp nhận. Quay lại bảo mấy hồ bằng cẩu hữu đang khênh kiệu cho mình:
- Mấy người nghe chưa? Phải cùng anh xông pha đấy.
Tám người khênh kiệu hô to:
- Đại ca yên tâm.
- Lão đại anh cứ tin tưởng bọn em.
Bước qua cổng hoa, Lam Duẫn Ninh vẫn không thấy gì hết. Đi ước chừng được 10 bước đột nhiên...
ROẠT
Cả 1 xô nước lạnh tạt vào tân lang và đội ngũ khênh kiệu. 1 người hét lên:
- Đại ca. Họ tạt nước đá. Chạy mau.
Lam Duẫn Ninh cùng mọi người nghe vậy co chân mà chạy. Dọc theo đường chạy mọi người đều được bố trí để tạt nước vào họ. Tạt hết nước nóng rồi đến nước lạnh. Khi gần đến cánh cửa vào Tống gia thì Lam Duẫn Ninh và 8 người kia đã ướt lướt thướt. Lam Duẫn Ninh cổ vũ:
- Anh em cố lên. Phía trước là cửa.
Cả đám chạy nhanh về phía cánh cửa nhưng lại không thể mở nó ra. Lam Duẫn Ninh cố gắng mở khóa nhưng cánh cửa vẫn im lìm. Bên ngoài mọi người lại tiếp tục tạt nước: bên trái tạt nước lạnh, bên phải tạt nước hơi nóng. Lam Duẫn Ninh đứng giữa nên hứng chịu cả 2 loại nước. Lam Duẫn Ninh thấy trên cánh cửa dán mẩu giấy nhỏ màu đỏ nếu không nhìn kĩ có thể nhầm với hoa đỏ trang trí. Trên mẩu giấy ghi: "PHÁ CỬA MÀ VÀO". Lam Duẫn Ninh hét lớn:
- Hạ kiệu xuống. Đỡ anh lên. Để phi chân đạp đổ cửa này.
Mọi người nghe lời hạ kiệu rồi cùng nâng Lam Duẫn Ninh phi vào cánh cửa.
HÂY DÔ
HÂY DÔ
HÂY DÔ
Cả đám lao vào cổng 3 lần nhưng cánh cửa vẫn không hề lay chuyển trong khi nước cứ tạt vào bọn họ. Lam Duẫn Ninh cổ vũ:
- Lại lần nữa. Lần này chắc chắn được.
HÂY DÔ
Mọi người cùng nhau hợp sức phá cánh cửa.
RẦM
Có tên mừng phát khóc:
- Cửa đổ rồi. Cửa đổ rồi. Mừng quá. Em sắp nóng cháy hết cả mông rồi.
Mấy con chuột lột sũng sĩnh nước tiến vào bên trong. Khi bước lên cầu thang, Lam Duẫn Ninh thấy mỗi bậc đều có đặt 1 chén rượu nhỏ, thắc mắc:
- Rượu đặt ở đây làm gì?
Có người giải thích cho Lam Duẫn Ninh:
- Tân lang nha~ Anh phải uống hết rượu trong những chén này thì mới được lên lầu.
WHAT!!
Nhìn 1 hàng rượu dù tửu lượng đến đâu cũng phải ngất. Lam Duẫn Ninh vẫy tay với đội ngũ phù rể trâu bò:
- Lát nữa anh cầm chén nhấp môi xong mấy đứa uống giúp anh.
- Rõ. Đại ca yên tâm.
Vậy suốt cả 1 cầu thang rượu, Lam Duẫn Ninh chỉ uống đúng 1 chén cuối cùng. Lam Duẫn Ninh âm thầm giơ ngón tay cái khen ngợi mấy tên hay đi bar: "Tửu lượng tốt". Đi lên hết cầu thang thì dọc theo hành lang bao nhiêu bác gái, thiếu nữ đứng dọc 2 bên hành lang hô to:
- Tân lang mau phát lì xì.
Thử thách này dễ dàng hơn nên Lam Duẫn Ninh tay trái cầm 1 tập lì xì đỏ, tay phải thì liên tục phát cho mọi người. Đến cánh cửa căn phòng cuối cùng- nơi tân nương Tống Tử Kỳ đang chờ mình đến đón, Lam Duẫn Ninh vui mừng mở cửa.
CẠCH CẠCH CẠCH
"Lại cái gì nữa vậy?"- Lam Duẫn Ninh đau khổ. Một người nhà gái tốt bụng nhắc:
- Làm thế nào vào được cửa thì làm.
Lam Duẫn Ninh cùng dàn phù rể quyết định phá cửa. Khi cánh cửa đượt bật tung ra thì ngay lập tức mấy thiếu nữ phù dâu ở trong liền giữ cửa lại.
RẦM
1 tên hỏi Lam Duẫn Ninh:
- Lão đại. Giờ làm như nào?
Lam Duẫn Ninh cau mày suy nghĩ: "Làm cách nào để đón dâu thật nhanh đây? Bây giờ đã là giữa trưa rồi". Dường như đã nghĩ ra biện pháp, Lam Duẫn Ninh gọi nhỏ:
- Bây giờ cứ làm thế này nha..... nhớ đấy.
Lam Duẫn Ninh cố ý nói thật lớn:
- Có đón dâu mà cũng mệt mỏi. Tôi không kết hôn nữa. Tôi đi về.
Nói rồi dẫn theo 6 người đi ra ngoài. 2 người phù rể ở lại liền gọi với vào:
- Chị dâu a~ Lão đại đi rồi. Chị có muốn kết hôn thì nhanh mở cửa theo chúng tôi ra ngoài.
Mấy cô phù dâu hé cửa thì thầm với nhau:
- Chú rể đi về rồi. Chúng ta có mở cửa hay không?
- Tử Kỳ đã dặn dù có việc gì xảy ra cũng không mở cửa.
- Vậy không mở.
Nói rồi họ đóng sầm cửa lại.
RẦM
2 thanh niên ở ngoài giật mình khi nghe họ đóng cửa. 1 tên rút điện thoại ra, nhăn nhó:
- May là tao thông minh giấu điện thoại trong túi quần trong. Nếu không giờ này ướt chập hết mạch điện.
Quay số nhấn nút gọi:
- Uy. Lão đại. Cửa không mở. Triển khai kế hoạch B.
Mọi người ở trong tưởng nhà trai bỏ cưới vì mọi thứ lại im lìm trở lại. Nhưng không. Lam Duẫn Ninh cùng mấy thanh niên phù rể đang bắc thang rồi kiệu nhau lên chỗ cửa sổ căn phòng. Mấy cô phù dâu đang lo lắng thì...
RẦM
Cánh cửa sổ được bật tung, Lam Duẫn Ninh nhảy vào hét lớn:
- Không gì có thể ngăn cản được Lam Duẫn Ninh ta. A hahahaha. Hê. Cái gì vậy?
Lam Duẫn Ninh trố mắt nhìn 50 tân nương mặc hỉ phục giống hệt nhau:
- Cái quái gì vậy? Kỳ Nhi đâu?
Đội ngũ phù dâu hớn hở:
- Tân lang mau đi tìm tân nương của mình đi. Nhớ là chỉ được nắm tay thôi.
Lam Duẫn Ninh tiến đến, kiên trì nắm tay 50 người. Mọi người xúm vào hỏi:
- Tân nương là ai nha?
Lam Duẫn Ninh lắc đầu:
- Không có ai ở đây?
- Chắc không?
- Tôi chắc chắn.
1 phù dâu reo lớn:
- Chính xác. Mời tân lang đi đón tân nương.
Cánh cửa phòng bên cạnh được mở ra. Lam Duẫn Ninh thấy Tống Tử Kỳ mặc hỉ phục ngồi trên giường đỏ. Vốn lễ phục của 2 người là đồ đôi nhưng do Lam Duẫn Ninh tham gia đại chiến nên vô cùng thê thảm. Nhẹ nhàng bước đến nhấc khăn trùm đầu Tống Tử Kỳ lên, khuôn mặt của Tống Tử Kỳ dần được hé lộ. Lam Duẫn Ninh nhìn đến say mê:
- Em làm anh thật khổ nha~
Tống Tử Kỳ yêu thương vuốt má Lam Duẫn Ninh:
- Vì lão bà anh nên chịu khổ 1 chút nga~
Lam Duẫn Ninh đột nhiên nhấc bổng Tống Tử Kỳ lên, bế nàng theo kiểu công chúa:
- Bây giờ đến lượt em sẽ biết tay anh.
Lam Duẫn Ninh hiên ngang ôm Tống Tử Kỳ xuống lầu. Ở ngoài cửa, kiệu đã được chuẩn bị sẵn sàng, Tống Tử Khúc yêu thương nhìn 2 người:
- Nhanh lên không tối. Cha chúc 2 đứa hạnh phúc.
Cả 2 cùng nói:
- Cảm ơn cha.
Lam Duẫn Ninh bế Tống Tử Kỳ lên kiệu và chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh:
- Khởi kiệu.
Lần đại chiến này, Lam Duẫn Ninh đã mang được lão bà về nhà. Kiệu về đến cổng Lam gia đã nhá nhem tối. Lam Duẫn Ninh dìu Tống Tử Kỳ vào nhà đến chỗ Lam Duẫn Nhân và Liễu Nhược Y đang ngồi. 1 người xướng to:
- Nhất bái thiên địa.
- Nhị bái cao đường.
- Phu thê giao bái.
Vì không phải là thời phong kiến nên Tống Tử Kỳ cùng Lam Duẫn Ninh ở lại kính rượu mọi người. Cả Lam gia ai nấy đều vui vẻ trừ Cố Khuynh Nhan cô đơn đứng trên lầu nhìn xuống. Vì Cố gia cũng được mời nên Cố Khuynh Nhiên lúc nào cũng phóng ánh mắt nóng rực đến chỗ Lam Duẫn Ninh: "Ninh ca ca hảo soái a~ Không biết lăn giường sẽ thế nào?". Vương Hương Lan cũng ham hố không ít: "Người trẻ quả nhiên nhìn thật mãn nhãn". Tiệc tan lúc 10 giờ, Lam Duẫn Ninh và Tống Tử Kỳ về tân phòng đã được chuẩn bị sẵn. Lam Duẫn Ninh nhìn quần áo trên người:
- Kỳ Nhi a~ Em chơi thâm thật đấy. Nhìn anh có giống Cái Bang không? Anh phải đi tắm đây.
Tống Tử Kỳ yêu thương nhìn Lam Duẫn Ninh:
- Hảo. Hảo. Thương nhất lão công. Anh mau đi tắm đi.
- Ân.
Trong phòng tắm truyền đến âm thanh nước chảy khiến Tống Tử Kỳ thêm hồi hộp. Lần trước là hụt nhưng lần này là hôm động phòng chính thức của 2 người.
CẠCH
Lam Duẫn Ninh mặc áo phông quần short bước ra, ở cổ vắt thêm cái khăn lau đầu. Từng giọt nước lăn từ mái tóc xuống cổ rồi là xương quai xanh khiến Tống Tử Kỳ đỏ mặt xấu hổ. Lam Duẫn Ninh nhẹ giọng:
- Em đi tắm đi. Cũng mệt mỏi cả ngày.
Tống Tử Kỳ cảm thấy người càng ngày càng thượng hỏa, ấp úng lấy khăn tắm:
- Em... em... đi tắm. Anh ngủ trước cũng được. Em... có thể... tắm hơi lâu.
Lam Duẫn Ninh cười gật đầu:
- Ân. Em cứ vào tắm đi.
Tống Tử Kỳ gật đầu bước vào phòng tắm. Lam Duẫn Ninh ngồi trên giường lau đầu nhưng môi lại nở nụ cười xấu xa như sắc lang: "Anh ngủ trước mới là lạ. Lần này sẽ không bắt cá hụt như lần trước". Ai biết được. Vì đêm, còn rất dài.
------------------------------------
WARNING: CHƯƠNG SAU SẼ CÓ H