Nghe Cố Khanh hỏi, Cố Khánh liên tục lắc đầu:
- Không phải em đâu anh. Anh phải tin em. Em không hề làm chuyện bất nhân bất nghĩa như thế.
Cố Khanh mệt mỏi:
- Anh tin em nhưng mọi người lại không hề tin em. Thôi em về phòng kiểm điểm lại bản thân không cha lại nổi giận.
Cố Khánh xoay người đi nhưng cũng không quên liếc mắt nhìn Cố Khanh. Cố Khanh cũng nhìn thấy nhưng không hề nói gì. Bên này Cố Khuynh Nhan sau khi an ủi Trương Diễm liền đến Sở cảnh sát. Lúc đến, Cố Khuynh Nhan đã thấy Lam Duẫn Ninh ngồi vắt chéo chân lấy lời khai:
- Tôi nổ súng tự vệ. Không thiệt hại về người. Các người còn muốn thế nào nữa?
Đội trưởng gật đầu:
- Được rồi. Anh có thể thăm người thân.
Lam Duẫn Ninh ra ngoài đã thấy Cố Khuynh Nhan cầm hộp cơm đứng tại đó. Cố Khuynh Nhan vội vã lại gần:
- Tôi...
Cố Khuynh Nhan thấy Lam Duẫn Ninh nhìn mình chằm chằm liền cúi đầu đỏ mặt mà sửa miệng:
- Em... mang đồ ăn đến cho anh.
- Ân.
Lúc này Lam Duẫn Ninh mới vui vẻ đi theo Cố Khuynh Nhan đến ngồi vào bàn. Cố Khuynh Nhan mở nắp hộp cơm khiến mùi thơm ngào ngạt bay khắp phòng. Thấy Lam Duẫn Ninh không động đũa, Cố Khuynh Nhan thắc mắc:
- Lão công nha~ Sao anh không ăn?
Lam Duẫn Ninh vẫn nhìn vào đồ ăn:
- Không phải anh không ăn mà anh đang không thể ăn.
- Sao vậy?
Lam Duẫn Ninh liền giơ 2 tay đang bị còng cho nàng xem. Cố Khuynh Nhan hỏi 2 người cảnh sát đang trông giữ bên cạnh:
- Không thể mở 1 lúc được sao?
1 người gầy gò lắc đầu:
- Không được.
Cố Khuynh Nhan bực bội:
- Để người ta ăn cơm mà cũng khó khăn.
Người mập mạp hơn 1 chút liền lên tiếng:
- Tiểu thư hiểu cho chúng tôi. Nếu là người thường thì chúng tôi sẵn sàng mở còn đây là Lam thiếu tướng. Mà ai cũng biết Lam thiếu tướng thân thủ thế nào mà. Nếu ngài ấy mà là phạm nhân chắc chắn là tội phạm nguy hiểm rồi. Nên xin tiểu thư đừng làm khó chúng tôi.
Cố Khuynh Nhan vẫn còn bực nhưng Lam Duẫn Ninh đã lên tiếng:
- Bọn họ nói không sai. Không sao hết. Em có thể đút cho anh ăn.
Cố Khuynh Nhan đỏ mặt:
- Ân. Để em.
Mọi người xung quanh phòng đều bị ảnh hưởng từ không khí màu phấn hồng này. Những cảnh sát chưa vợ đều tiếc nuối: "Đi tù mà cứ như nghỉ dưỡng với người đẹp thế này thì ngày nào mình cũng đi". Ăn xong hộp cơm, Cố Khuynh Nhan ôn nhu lau miệng cho Lam Duẫn Ninh. Nàng lo lắng:
- Bao giờ anh mới được thả.
Lam Duẫn Ninh nắm lấy bàn tay nàng:
- Anh chỉ bị giam ở đây 3 ngày thôi. Em yên tâm đi. Anh sẽ về với mọi người sớm mà.
Cố Khuynh Nhan nuốt nước mắt trở lại:
- Ân. Em đợi anh về.
Nhớ ra cái gì đó, Lam Duẫn Ninh hỏi:
- Bầu cử Tổng thống bao giờ diễn ra.
Cố Khuynh Nhan đáp lại:
- 1 tuần nữa là đến. Nhưng A Khánh đã bị cha tước quyền tham gia rồi.
Lam Duẫn Ninh không ngạc nhiên rồi gật đầu:
- Ân. Anh biết rồi.
Vậy là Lam Duẫn Ninh chỉ bị giam ở Sở cảnh sát 3 ngày nhưng khi trở lại quân doanh thì lại bị gọi lên phòng Đại tướng.
CỘC CỘC CỘC
- Mời vào.
Lam Duẫn Ninh làm động tác chào theo tiêu chuẩn nhà binh:
- Báo cáo Đại tướng. Lam Duẫn Ninh có mặt.
Lam Duẫn Nhân lên tiếng:
- Lần này Lam thiếu tướng cũng là vì muốn cứu người nhưng công ra công, tư ra tư. Cậu bị đình chỉ công tác 1 tháng. Về tự kiểm điểm lại đi.
Lam Duẫn Ninh định có ý kiến nhưng lại thấy Lam Duẫn Nhân im lặng viết ra giấy 3 chữ "cuộc bầu cử". Lam Duẫn Ninh như hiểu ra Lam Duẫn Nhân muốn mình làm gì nên cúi chào:
- Rõ. Tôi xin lui.
Lam Duẫn Nhân phất tay:
- Đi đi.
Tin tức Lam Duẫn Ninh bị đình chỉ công tác nhanh chóng được lan rộng và chính Lam Duẫn Ninh cũng thừa nhận mình bị đình chỉ. Lam Duẫn Ninh về nhà trong sự chào đón nồng nhiệt của 4 lão bà. Thấy Sở Thiên Ngưng đang ôm Lam Duẫn Thiên, Lam Duẫn Ninh chạy lại giơ tay:
- Tiểu Thiên Thiên có nhớ cha không? Cho cha ôm 1 cái.
Sở Thiên Ngưng trách yêu:
- Người đầy mồ hôi. Mau đi tắm đi rồi ôm con không muộn.
Lam Duẫn Ninh 1 mực đứng đấy muốn ôm con trai cho bằng được. Lam Duẫn Thiên dường như cũng không thích cha mồ hôi đầy người nên rúc trong lòng Sở Thiên Ngưng không theo Lam Duẫn Ninh. Thấy con trai bỏ mặc mình, Lam Duẫn Ninh định ôm lấy Lãnh Hàn Tuyết và cả bụng bầu mới to của nàng thì tiếng giết mổ heo vang lên:
- Ái... ối... éc... ui da... lão bà... bỏ tai anh ra đi mà.
Sở Thiên Ngưng, Lãnh Hàn Tuyết, Cố Khuynh Nhan đều âm thầm giơ ngón cái khen ngợi Tống Tử Kỳ. Lam Duẫn Ninh kêu gào:
- Ui da... Tử Kỳ lão bà... bỏ anh ra nha.
Tống Tử Kỳ tạm buông tha cho Lam Duẫn Ninh:
- Giờ mới biết mò mặt về nhà. Ở tù luôn đi khỏi về.
Lam Duẫn Ninh xoa tai cười lấy lòng:
- Ai nha Tử Kỳ lão bà. Em đừng giận. Hôm nay không có lịch đóng phim hả?
Tống Tử Kỳ liếc xéo:
- Tôi phải nghỉ 1 ngày để đón đức ông chồng về nhà chứ.
Lam Duẫn Ninh thấy sợ khi Tống Tử Kỳ nhấn mạnh từ "đức ông chồng". Lam Duẫn Ninh định túm tay lão bà khác thì mọi người đều né tránh rồi bước vào phòng khách. Nhìn 4 nữ nhân ngồi vắt chéo chân trên ghế, tao nhã uống trà khiến Lam Duẫn Ninh giật thót:
- A... Có chuyện gì sao? Sao không ai nói gì vậy?
Cố Khuynh Nhan lên tiếng:
- Còn nói gì chứ? Tại ai mà ra.
Lam Duẫn Ninh gật đầu lia lịa:
- Ân ân. Từ anh hết. Anh nhận sai.
Tống Tử Kỳ ngồi trên ghế dõng dạc:
- Anh có vẻ được nghỉ sớm thì phải? 1 tháng nha~
Lam Duẫn Ninh âm thầm lau mồ hôi:
- Có chuyện gì nha? Mọi người thần thần bí bí quá nha.
Sở Thiên Ngưng buông tách trà xuống, dõng dạc tuyên bố:
- Lam Duẫn Ninh nghe chỉ.
Lam Duẫn Ninh hùa theo diễn:
- Nô tài tiếp chỉ.
Sở Thiên Ngưng nháy mắt với Lãnh Hàn Tuyết:
- Lão công nghe rõ đây. Trong vòng 1 tháng, anh phải làm hết những gì được ghi trong tờ giấy này lặp lại ngày qua ngày. Không được kháng chỉ.
Lam Duẫn Ninh nhìn tờ giấy được cuộn tròn lại chỉ bé bằng bàn tay, đắc ý cười:
- Tưởng chuyện gì to tát chứ chuyện vặt vãnh anh thừa sức làm.
Tống Tử Kỳ cười hỏi:
- Thật a~
Lam Duẫn Ninh ưỡn ngực đầy tự hào:
- Anh chắc chắn.
- Vậy cố gắng nha lão công yêu dấu.
Cả 4 lão bà đứng lên tặng Lam Duẫn Ninh 4 cái hôn thật kêu vào má rồi giao tờ giấy vào tay Lam Duẫn Ninh cẩn thận. Lam Duẫn Ninh sờ má, lắc đầu cười:
- Các lão bà hôm nay bày vẽ ghê. Muốn hôn lão công thì cứ nói thẳng.
Lam Duẫn Ninh từ tốn mở tờ giấy. Mọi người đoán bên trong có gì nào? Đời không như là mơ. Cuộc sống mà. Cái tờ giấy bé như mắt muỗi mà dài lê thê với hàng tá công việc nhà. Lam Duẫn Ninh run rẩy, khóc không ra nước mắt:
- Ai khóc nỗi đau này? Thiên lí ở đâu a~ Người giúp việc ở đâu a~
4 người ở trên lầu nghe tiếng Lam Duẫn Ninh kêu la chụm đầu cười với nhau. Cố Khuynh Nhan cười:
- Ngưng tỉ quả nhiên lợi hại.
Sở Thiên Ngưng đang ôm Lam Duẫn Thiên cũng cười:
- Lâu lắm Ninh mới có cơ hội nghỉ dài ngày. Phải để cho anh ấy chăm sóc gia đình nhỏ này chứ.
Cả 3 người đều gật đầu nhìn Lam Duẫn Ninh đang mặt nhăn mày nhó ở dưới tầng. Đêm xuống, tất cả phòng của 4 lão bà đều đóng cửa với lí do: "Làm tốt công việc sẽ được khen thưởng". Lam Duẫn Ninh đành chăn đơn gối chiếc lết về thư phòng ngủ trên chiếc giường nhỏ xinh. Lam Duẫn Ninh gối đầu lên 2 tay ấm ức: "Người ta còn mong lão công đến ngủ với mình không được đằng này còn đuổi đi. Mấy người có giá lắm chắc. Đây không cần nha. Hanh. Có lão công nào khổ như mình không cơ chứ?". Dù miệng nói là thế nhưng sáng hôm sau Lam Duẫn Ninh vẫn tự giác dậy sớm để đợi các lão bà. Lam Duẫn Ninh thay đồ thể thao để tập thể dục buổi sáng đã thấy Lam Duẫn Nhân đứng ở vườn tưới hoa. Lam Duẫn Ninh chạy lại gần:
- Chúc cha buổi sáng tốt lành. Sao cha dậy sớm vậy?
Lam Duẫn Nhân gật đầu đáp:
- Ân. Người già thường ngủ ít.
Lam Duẫn Ninh cười hì hì:
- Cha vẫn còn phong độ chán. Bây giờ có 10 quý bà ở đây con chắc chắn 11 người đổ gục vì cha.
Lam Duẫn Nhân giơ tay đánh nhẹ vào mặt Lam Duẫn Ninh:
- Thằng oắt con này. Nói cẩn thận không mẹ con nghe thấy. Mà cha vẫn phong độ lắm hả?
Lam Duẫn Ninh vẫy đuôi lấy lòng:
- Tất nhiên là...A... Hahaha.
Lam Duẫn Nhân thắc mắc:
- Sao thế?
Lam Duẫn Ninh im lặng chỉ ngón tay ra sau lưng Lam Duẫn Nhân. Đột nhiên sau lưng truyền đến hàn ý, Lam Duẫn Nhân quay đầu lại. Liễu Nhược Y đã đứng ở đó với khuôn mặt không mấy thiện cảm:
- Phong độ nha. Các quý bà đổ rạp hết nha.
Đại tướng Lam Duẫn Nhân uy phong là thế nhưng bây giờ lại lắp bắp:
- Ai nha~ Lão bà. Em... đừng nghe oắt con này... nó nói bậy đấy.
Liễu Nhược Y giơ tay nhéo lỗ tai ông chồng yêu quý của mình:
- Có phong độ hay không thì vào nhà sẽ biết.
Nhìn lão cha bị mẹ xách tai vào nhà, Lam Duẫn Ninh che miệng cười trộm:
- Cha là 1 thê nô nha~
- E hèm~ Lão công.
Lam Duẫn Ninh hớt hải mồ hôi quay đầu lại đã thấy Tống Tử Kỳ 2 tay chống hông:
- Tử Kỳ lão bà~ Mới sáng sớm em đã ra đây làm gì a?
Tống Tử Kỳ hỏi ngượi lại:
- Thế anh làm gì ở đây?
- Anh tập thể thao buổi sáng.
Tống Tử Kỳ lại hỏi:
- Anh dường như đã quên mất công việc của mình vào buổi sáng nhỉ?
- Việc gì a?
Tống Tử Kỳ nháy mắt, cười duyên:
- Làm bữa sáng nha~
Hiện tại, trong phòng bếp, 2 cha con Lam Duẫn Nhân và Lam Duẫn Ninh người thì làm đồ ăn sáng, người thì pha đồ uống với cái tai đỏ bừng do bị lão bà nhéo. Lam Duẫn Nhân liếc nhìn đứa con trai đang pha caffe này:
- Con đúng là thê nô.
Lam Duẫn Ninh liếc nhìn người cha đang chiên trứng của mình:
- Trứng cháy kìa cha. Không là thê nô sao phải chiên trứng.
Hai cha con nhìn nhau thở dài:
- Chúng ta quả nhiên là thê nô. Cha truyền con nối, hổ phụ sinh hổ tử cấm có sai a~
Trên bàn ăn, bà mẹ chồng Liễu Nhược Y và 4 cô con dâu kèm theo 1 Tiểu Thiên Nhi ngây thơ cùng nhau cười khúc khích:
- Tránh sao cho thoát kiếp thê nô.
------------------------------------
Ai muốn có H nào? Ai muốn có H hãy để lại cho mình 1 vote. Còn ai không muốn cũng để lại 1 vote nha. Yêu cả nhà♥♥♥.