Trong 3 ngày đầu tiên bị cấm túc tại nhà, mọi người trong Lam gia đều nhìn thấy Lam Duẫn Ninh trong hình ảnh thật mới mẻ. Không còn là 1 vị Thiếu tướng quân trang phẳng phiu, gương mặt nghiêm túc mà thay vào đó là hình tượng ông bố bỉm sữa. Hiện tại Lam Thiếu tướng đang chật vật ôm con trai, vừa dỗ Lam Duẫn Thiên nín khóc lại vừa phải nấu bữa tối. Lam Duẫn Ninh cố gắng dỗ dành con:
- Ai nha~ Con trai cưng của cha nha. Làm ơn nín khóc đi con. Cha xin con. Ui đừng khóc.
Lam Duẫn Ninh đang chật vật dỗ con thì tiếng chuông vang lên...
RENGG~RENGG~RENGG
- Lão công à. Thiên Nhi thế nào rồi anh. Có quấy khóc không?
Lam Duẫn Ninh đau khổ nhìn con trai rồi trả lời:
- Không đâu Ngưng Nhi. Em cứ đi chơi đi.
Sở Thiên Ngưng cười nói qua điện thoại:
- Vậy được. Làm tốt khi nào em và Khuynh Nhan về sẽ được thưởng.
Lam Duẫn Ninh sáng mắt:
- Thật?
- Ân. Là thật.
Lam Duẫn Ninh nghi hoặc hỏi lại:
- Không lừa anh đấy chứ?
Sở Thiên Ngưng bên này định trả lời thì bị Cố Khuynh Nhan cầm máy:
- Anh không tin thì thôi. Không có khen với thưởng gì hết.
- Ơ này lão bà.... tút... tút... tút...
Lam Duẫn Ninh chậc lưỡi rồi trêu đùa cái mũi nhỏ của Lam Duẫn Thiên:
- Chậc~ Con nha~ Sau này phải lấy được lão bà dịu dàng như mẹ con nha. Chứ mấy a di của con ghê lắm.
Lam Duẫn Ninh vừa dứt lời thì tiếng Lãnh Hàn Tuyết vang lên:
- Ninh. Sữa của em xong chưa?
Lam Duẫn Ninh cuống cuồng ôm Lam Duẫn Thiên rồi mang sữa ra ngoài:
- Đây. Của em đây.
- Cảm ơn anh.
Lãnh Hàn Tuyết nhấp 1 ngụm nhỏ rồi nhíu mày:
- Sao sữa lại mặn mặn lại ngọt ngọt nhỉ.
Lam Duẫn Ninh trả lời:
- Thì anh có bỏ thêm hạnh nhân vào đấy mà.
Lãnh Hàn Tuyết cười hỏi:
- Hạnh nhân của anh đâu?
Lam Duẫn Ninh chỉ tay vào cốc sữa:
- Thì đấy chứ đâu.
Lãnh Hàn Tuyết liền múc 1 muỗng đưa gần miệng Lam Duẫn Ninh:
- Anh uống thử xem.
Lam Duẫn Ninh nhai nhai xong tự hỏi:
- Đây là cái gì mà mặn mặn lại ngọt ngọt nhỉ?
Lãnh Hàn Tuyết điểm nhẹ vào trán Lam Duẫn Ninh:
- Đây là đậu phộng anh uống bia với cha trưa nay đấy. Chứ hạnh nhân ở đâu ra.
Lam Duẫn Ninh vỗ trán:
- Chết thật. Anh sơ sẩy. Để anh đi pha ly khác.
Lãnh Hàn Tuyết cười:
- Không cẩn thận là không được khen thưởng đâu đấy.
Lam Duẫn Ninh vừa chạy vào bếp vừa thở dài:
- Bao giờ thì được khen thưởng.
Gần đến bữa cơm, Sở Thiên Ngưng và Cố Khuynh Nhan tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ về nhà khoe các đồ đã mua. Đêm xuống, mọi người tản ra ai về phòng nấy để ngủ. Riêng ở dưới bếp vẫn có 1 người cặm cụi dọn dẹp. Đó là Lam Duẫn Ninh.
TÁCH
Đèn được bật thêm làm sáng hẳn phòng ăn so với 1 bóng đèn Lam Duẫn Ninh đang dùng. Cố Khuynh Nhan mặc áo ngủ tiến lại gần:
- Sao anh chưa đi ngủ?
Lam Duẫn Ninh cười:
- Anh ồn quá làm em tỉnh giấc hả?
Cố Khuynh Nhan lắc đầu:
- Em chưa ngủ. Anh đi ngủ đi. Nhà có người giúp việc mà.
Lam Duẫn Ninh cười:
- Em quên Lôi Vân và Lôi Tiến được tạm nghỉ từ đầu tháng rồi à? Tại ai mà anh phải dọn dẹp khuya thế này?
Cố Khuynh Nhan xấu hổ, ôm lấy cánh tay Lam Duẫn Ninh:
- Thôi. Anh lên tắm rồi đi ngủ. Mai làm tiếp.
Lam Duẫn Ninh hôn trán nàng:
- Ngoan để anh dọn nốt rồi lên phòng.
Cố Khuynh Nhan gật đầu đợi Lam Duẫn Ninh. Nhìn mọi thứ chỉnh chu lần cuối, Lam Duẫn Ninh cười:
- Đi thôi em.
- Ân.
TÁCH
Đèn tắt. Cả không gian rơi vào sự tĩnh mịch của màn đêm.
CẠCH
TÁCH
Lam Duẫn Ninh mở cửa phòng, mở điện rồi mới để Cố Khuynh Nhan đi vào. Cố Khuynh Nhan nói:
- Người đầy mồ hôi. Anh mau đi tắm đi.
- Ân.
Lam Duẫn Ninh đáp lại nhưng lại đi về phía cửa phòng. Cố Khuynh Nhan gọi lại:
- Uy. Anh đi đâu vậy?
- Anh về phòng tắm. Ở đây đâu có đồ của anh.
Cố Khuynh Nhan đỏ mặt chỉ tay về đống đồ đang được xếp gọn gàng:
- Em lấy đồ sang cho anh rồi này. Anh xem có thiếu gì không?
Lam Duẫn Ninh chọn 1 bộ đồ rồi cười:
- Không thiếu gì cả. Cảm ơn em. Anh đi tắm đây.
- Ân. Mau đi đi.
Cố Khuynh Nhan xua tay.
TÍ TÁCH TÍ TÁCH
Tiếng nước truyền từ phòng tắm như đánh vào trong ngực Cố Khuynh Nhan.
CẠCH
Lam Duẫn Ninh bước ra ngoài, vừa đi vừa lau tóc. Thấy Cố Khuynh Nhan đang ngẩn người, Lam Duẫn Ninh lại gần ôm lấy nàng từ phía sau:
- Sao thế em?
Cố Khuynh Nhan đưa cho Lam Duẫn Ninh 2 tờ giấy. Lam Duẫn Ninh đọc rồi nhíu mày:
- Đây là hợp đồng hôn nhân. Em muốn anh thực hiện đúng theo những gì trong này viết.
Cố Khuynh Nhan lắc đầu:
- Không phải. Em muốn chúng ta cho nhau 1 cơ hội để có thể đi quãng đường dài hơn đã dự định.
XOẸT~
Lam Duẫn Ninh xé rách 2 tờ giấy rồi vo tròn vứt vào thùng rác:
- Mấy tờ giấy vụn này không khiến anh phải quan tâm. Mà anh quan tâm là em đấy.
Cố Khuynh Nhan đỏ mặt nép trong lòng Lam Duẫn Ninh:
- Từ khi nào mà miệng lưỡi như mật ngọt vậy hả?
Lam Duẫn Ninh cười đưa môi lại gần môi Cố Khuynh Nhan rồi thì thầm:
- Từ khi nào sao? Từ khi anh nhận ra. Anh yêu em.
Cố Khuynh Nhan ôm lấy cổ Lam Duẫn Ninh:
- Em cũng yêu anh.
2 đôi môi hồng dần sát lại gần nhau. Lúc đầu chỉ là mơn trớn, mút mát, tìm hiểu nhau từ bên ngoài. Dần dần, Lam Duẫn Ninh tấn công mạnh mẽ hơn trong khoang miệng Cố Khuynh Nhan. Lam Duẫn Ninh duỗi ra đầu lưỡi cạy mở khớp hàm của Cố Khuynh Nhan. Lướt qua hàm răng ngọc ngà rồi tiến vào khiêu khích chiếc lưỡi đinh hương kia. Cố Khuynh Nhan cũng bắt đầu đưa đầu lưỡi đáp trả. Khi 2 đầu lưỡi chạm vào nhau là thời điểm vũ khúc bắt đầu. Tiếng đánh lưỡi vang lên trong màn đêm thật rõ ràng. Đến khi khó thở, Cố Khuynh Nhan phải đẩy vai Lam Duẫn Ninh. Cố Khuynh Nhan mặt đỏ tim đập, thở dốc:
- Hộc~ hộc~ Anh xấu xa.
Lam Duẫn Ninh ôm Cố Khuynh Nhan thật chặt:
- Anh chỉ xấu xa với em.
Lại tiếp tục hôn môi. Lần này, bàn tay xấu xa của Lam Duẫn Ninh vuốt ve bên hông của Cố Khuynh Nhan đã du tẩu lên trên ngực nàng. Nhẹ nhàng xoa nắn bên ngoài lớp áo khiến Cố Khuynh Nhan thở dốc hơn. Nhân cơ hội này, Lam Duẫn Ninh đẩy Cố Khuynh Nhan xuống giường. Lam Duẫn Ninh đè lên người Cố Khuynh Nhan rồi liếm láp, cắn mút chiếc cổ trắng ngần.
ROẸT~
Chiếc áo ngủ bằng lụa tơ tằm của Cố Khuynh Nhan đã bị Lam Duẫn Ninh xé rách. Nhìn thấy bộ nội y ren đỏ hấp dẫn đang che những chỗ nhạy cảm của Cố Khuynh Nhan khiến Lam Duẫn Ninh nuốt nước bọt:
- Ực.
Cố Khuynh Nhan xấu hổ quay mặt đi nhưng lỗ tai đỏ bừng bừng đã bán đứng nàng. Lam Duẫn Ninh hôn cổ nàng rồi chuyển xuống xương quai xanh hấp dẫn mà cắn mút khiến trên người Cố Khuynh Nhan chi chít hôn ngân đỏ chót. Miệng liếm mút còn bàn tay thì lột chiếc áo lót ren của nàng xuống mà xoa nắn đôi gò bồng. Cố Khuynh Nhan ngâm khẽ:
- Ân... a.... hư... ư.
Lam Duẫn Ninh dời xuống đôi tiểu bạch thỏ, ngậm lấy quả anh đào hồng hào mà liếm, đôi lùng còn cắn nhẹ khiến Cố Khuynh Nhan run rẩy. Rời xuống phần bụng phẳng lì không chút mỡ thừa rồi liếm nhẹ cái rốn nhỏ xinh. Lam Duẫn Ninh đưa tay lột phăng chiếc quần lót ren đỏ vứt xuống đất, say mê ngắm nhìn vùng đào nguyên thần bí. Nhẹ nhàng tách 2 chân Cố Khuynh Nhan, Lam Duẫn Nin cúi đầu hôn lên cánh hoa béo mập. Từng đợt khoái cảm dồn dập truyền đến khiến Cố Khuynh Nhan rên rỉ:
- A... Ninh... hư... ưm.
Chiếc lưỡi linh hoạt của Lam Duẫn Ninh ra vào trong cơ thể Cố Khuynh Nhan tạo nên tiếng nước tí tách. Đột nhiên, cơ thể Cố Khuynh Nhan căng cứng. Cố Khuynh Nhan cong người tiết ra chất lỏng trong suốt bắn đầy mặt Lam Duẫn Ninh. Lam Duẫn Ninh ngồi dậy cởi quần áo của chính mình vứt xuống đất rồi cầm lấy bàn tay của Cố Khuynh Nhan đặt lên dương vật đang nóng hầm hập của mình. Cố Khuynh Nhan xấu hổ nhẹ nhàng ma sát dương vật bằng tay trong khi Lam Duẫn Ninh liếm mút đôi gò bồng trắng ngần. Dương vật co giật liên hồi rồi từ đầu nhỏ của nó bắn ra chất lỏng trắng đục đặc sánh. Lam Duẫn Ninh lùi lại phía sau rồi dùng dương vật ma sát ngoài cánh hoa của nàng. Cố Khuynh Nhan run rẩy hừ nhẹ. Dương vật được đẩy dần vào bên trong. Các đẩy sâu thì lông mày Cố Khuynh Nhan nhíu lại càng rõ. Đến 1 lớp màng chắn mỏng manh, Lam Duẫn Ninh cúi xuống hôn môi nàng:
- Anh vào nhé.
Cố Khuynh Nhan ôm lấy cổ Lam Duẫn Ninh:
- Ân. Anh vào đi.
Dương vật đẩy mạnh xuyên qua lớp màng chắn. Cố Khuynh Nhan hét lên:
- A.
Từng giọt máu trinh theo khe nhỏ rơi xuống drap giường. Lam Duẫn Ninh thấy Cố Khuynh Nhan đã không còn khó chịu liền động đậy. 2 cơ thể quấn quít lấy nhau tạo nên âm thanh dâm mỹ trong màn đêm. Cố Khuynh Nhan đầu tóc tán loạn, mặt ửng hồng không ngừng rên rỉ:
- A.... ư... Duẫn Ninh... chỗ đó... ân... đừng mà.
Lam Duẫn Ninh vừa thúc hông vừa thở gấp:
- Bảo bối. Em thật chặt. Thật mê người.
Cố Khuynh Nhan càng nghe càng xấu hổ nhưng cũng vô cùng phối hợp với Lam Duẫn Ninh. Khi nàng sắp đạt đến cao trào thì Lam Duẫn Ninh lại rút dương vật ra. Cảm giác hụt hẫng khiến Cố Khuynh Nhan khó chịu. Nàng chuyển động thân dùng âm vật ma sát với dương vật của Lam Duẫn Ninh rồi nức nở:
- Lão công... em... mau cho... em.
Lam Duẫn Ninh sôi trào máu nóng bèn lật sấp Cố Khuynh Nhan làm nàng quỳ đầu gối trên giường rồi từ đằng sau tấn công vào. Cố Khuynh Nhan ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng cảm giác được sự sung sướng. Từng tiếng nước róc rách vang lên trong phòng, Cố Khuynh Nhan cảm thấy mình sắp không được:
- Ninh... em... ư... sắp ra.
Lam Duẫn Ninh thúc càng mạnh:
- Ân... anh cũng sắp ra.
Cố Khuynh Nhan xoay người lại ôm chặt lấy cổ Lam Duẫn Ninh:
- Anh ra đi. Ra vào trong em. Em muốn sinh con cho anh. Em muốn có bảo bảo giống anh.
Lam Duẫn Ninh vuốt ve lưng nàng:
- Anh cũng muốn có bảo bảo dễ thương như em.
Cả 2 cùng thở dốc liên hồi. Lam Duẫn Ninh khàn giọng:
- Anh ra đây. AAA....
Cố Khuynh Nhan cũng bật khóc:
- AAA.... ư... em cũng ra.
Từ đầu khấc dương vật xuất ra rồi bắn thẳng vào tử cung Cố Khuynh Nhan. Lam Duẫn Ninh chưa vội rút ra mà đưa đẩy nhẹ nhàng để tinh dịch vào hết bên trong. Cố Khuynh Nhan tiếp nhận hết tinh hoa của Lam Duẫn Ninh rồi mệt mỏi thiếp đi. Lam Duẫn Ninh cũng nằm xuống ôm lấy Cố Khuynh Nhan ngủ say. Kết thúc 1 ngày "lao động" mệt mỏi của Lam Duẫn Ninh.