Không thể chịu đựng được mái tóc thảm họa thêm nữa, Lam Duẫn Ninh bực bội lấy chiếc BMW đen bóng, hầm hố lái xe đến salon tóc.
Logo hãng xe BMW
Bước vào tiệm cắt tóc với cái đầu rực rỡ sắc màu làm mọi người không ngần ngại chiếu ánh mắt sáng quắc vào Lam Duẫn Ninh như đang thấy 1 loài động vật hoang dã đi lạc." Xấu hổ quá đi mất a"- cô than thở. Hận không thể đào 1 cái hố mà chui xuống, Lam Duẫn Ninh từ tốn đưa cho chủ tiệm bức ảnh hồi còn đi học của mình:
- Làm ơn giúp tôi phục hồi nguyên trạng màu tóc còn kiểu dáng thì sáng sủa 1 chút.
Chủ tiệm là 1 cô gái xinh đẹp không cười cô mà ôn tồn nở nụ cười:
- Vậy cảm phiền ngài đợi 15 phút nữa để tôi cắt nốt cho vị khách này.
Nói rồi chỉ vào người đàn ông bụng bia đang ngồi trên ghế, cân nặng quá khổ của ông ta khiến cái đệm ghế lún xuống trông thật thê thảm. Cô ước ao:" Giá mà cái thân thể này có được 1 ít thịt ít mỡ của người kia nha. Nam giới gì mà gầy teo tóp". Cơ thể mà Lam Duẫn Ninh đang sở hữu là 1 cơ thể không được chăm sóc, rượu chè, gái gú vô độ khiến cô có thể sờ rõ từng cái xương sườn trong lúc tắm. Đến lượt cô cắt tóc, nửa giờ đồng hồ sau, Lam Duẫn Ninh bước ra với diện mạo thật khác. Sau 1 tháng được Liễu mẹ bồi bổ, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ giúp cơ thể không gầy gò, tái xanh giống zombie nữa mà có da có thịt, hồng hào đầy sức sống. Nhìn soái ca trong gương với mái tóc màu xanh khói điểm thêm vài sợi trắng sữa ở mái, gương mặt trắng nõn, hồng nhuận khiến Lam Duẫn Ninh không nhịn được cảm thán:" Nam chính trong truyện ngôn tình này, hảo soái nga~". Bận ngắm mình trong gương, cô không để ý đến nhiều thiếu nữ đã nhìn cô say đắm với ánh mắt hình trái tim.
- AAAA! Soái quá đi mất. Nữ nhân A say đắm.
- Thiên a! Đấy là chồng tôi. Nam thần ơiiiii!. Nữ nhân B cuồng nhiệt.
- Ta đã muốn thụ thai a. Nữ nhân C điên dại.
Ánh mắt hình viên đạn bay thẳng vào người nữ nhân C khiến nàng ta đổ mồ hôi hột. Và 1 trận chiến tranh giành nam thần đã xảy ra tại salon tóc. Có lẽ vào sáng mai, tin tức đầu tiên trên trang giữa chính là: Xảy ra ẩu đả tại tiệm salon tóc vì tranh chấp soái ca giữa các nữ nhân. Còn cái con người là nguyên nhân của vụ ẩu đả lại ung dung bước ra ngoài lên xe trở về nhà. Dừng lại,mở cửa kính xe hơi, ngắm nhìn đường phố mùa xuân tươi mát, Lam Duẫn Ninh thấy từng cơn gió xuân đưa những cánh hoa anh đào bay lên bầu trời trong xanh. Từng cánh hoa nhẹ nhàng, phiêu diêu trong gió, uyển chuyển như những vũ cơ thẹn thùng trong yến tiệc cung đình. Nhìn những cánh hoa tự do bay lượn, đáp xuống mọi nơi nó muốn: từng con đường phủ đầy màu hồng, từng ban công của những căn nhà hay trên cửa kính xe hơi,..... . Đưa tay ra ngoài cửa, cảm nhận làn gió mát và những cánh hoa anh đào mềm mại vuốt ve tay mình, Lam Duẫn Ninh đưa tay bắt 1 cánh hoa mà nhìn ngắm:
- Hoa anh đào vào mùa xuân thật đẹp nhưng cũng nhanh tàn. Cũng như tình yêu tuổi thanh xuân thật nhanh trôi theo gió.
Thở dài, bóp nát cánh hoa làm 2 nửa rồi vứt xuống mặt đường, không lưu luyến quay lưng mà lên xe phóng đi để lại 2 mảnh hoa tàn lại được cơn gió đưa lên bầu trời hòa vào sắc hồng của những cánh hoa khác.
Mở cửa nhà, Lam Duẫn Ninh đã thấy Lam Duẫn Nhân ngồi ở sô pha uống trà.
- Baba! Người đến rồi à?- cô hướng ông hỏi.
Ông gật gù đáp lại:
- Ân. Ta đến để báo cho con về lịch nhập ngũ. Đúng 3 ngày sau là bắt đầu. Con tranh thủ thời gian sắp xếp mọi thứ đi.
- Con biết rồi! Mama đâu rồi baba?
- Bà ấy đang ủi áo cho con trong phòng. Con lên trên đấy xem đi.
Cô hướng ông gật đầu rồi bước lên cầu thang hướng phòng mình đi đến.
CẠCH
Bước vào cửa thấy mẹ cô đang chăm chú ủi bộ quân phục phẳng phiu, cô cảm thấy vành mắt ướt át. Đi đến cạnh bà, từ phía sau ôm lấy bà, dụi đầu vào cổ bà như đứa trẻ làm nũng mẹ:
- Những việc này có thể để người giúp việc làm mà. Nếu mẹ bị bỏng thì ai sẽ thay Liễu tổng kí văn kiện a.
Bà Liễu dừng việc ủi đồ, vuốt đầu cô, nhẹ giọng:
- Không sao hết. Con vừa hồi tâm nay lại phải đi 3 năm nữa. Trong quân đội không được ăn no mặc ấm như ở nhà nên mẹ muốn làm cho con điều gì đó trước khi con đi.
Bà nói xong không nhịn được sụt sùi khóc, cô vội vàng đi đến trước mặt bà, vươn những ngón tay thon dài lau đi những giọt sương trên mi mắt bà. Cô ôm bà vào lòng an ủi:
- Mẹ có cảm thấy sự khác biệt không? Ngày bé là mẹ ôm con vào lòng dỗ dành, còn bây giờ con đã đủ cao lớn để ôm mẹ, bảo vệ mẹ. Mẹ đừng lo lắng quá nha, con chỉ đi 3 năm thôi, vả lại trong quân doanh cũng có cha chiếu cố. Mẹ đừng lo nữa nha.
Cô càng dỗ bà càng khóc lợi hại, Lam Duẫn Ninh lóng ngóng chỉ biết vỗ lưng bà an ủi. Mẹ cô khóc không phải vì xa con mà bà khóc vì quá vui mừng:" Con của mình đã biết quan tâm, lo lắng cho mọi người, không còn trầm mặc, vô cảm như trước.". Mẹ thoát khỏi vòng tay cô nhẹ nhàng cất lời:
- Thôi xuống rửa tay ăn cơm, không lão già kia lại lên tìm rồi cười mẹ là già đầu con mít ướt.
Bật cười vì độ trẻ trung của mẹ, Lam Duẫn Ninh vui sướng ôm lấy bà xuống lầu. Hình bóng 2 người khuất dần sau cánh cửa để lại 1 bộ quân phục màu xanh được treo phẳng phiu. Bộ quân phục có màu xanh lục cũng là màu xanh của sự hi vọng về 1 khởi đầu tốt đẹp hơn của Lam Duẫn Ninh trong quân doanh.
Thời gian 3 ngày nhanh như chớp mắt, Lam Duẫn Ninh mặc quân phục chỉnh tề, chân đi giày boot quân đội, eo phải giắt súng lục, eo trái giắt dao găm. Cả người Lam Duẫn Ninh tỏa qua anh khí bức người, ánh mắt sáng quắc, thần sắc nghiêm nghị khiến mọi người không thể tin được đây là phế vật vừa ra viện 1 tháng trước. Lam Duẫn Ninh ánh mắt ôn nhu nhìn bà Liễu Nhược Y, nắm tay bà nói:
- Con đi đây! Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, con sẽ tranh thủ những hôm nghỉ về thăm mẹ.
- Ân. Con cũng tạm biệt Ngưng Nhi 1 tiếng đi.
Quay sang thê tử mình- Sở Thiên Ngưng, hôm nay nàng thật sang trọng trong bộ váy công sở toát lên vẻ trưởng thành của 1 nữ cường nhân. Cô nhàn nhạt hướng nàng:
- Tôi đi đây.
Chưa kịp để nàng nói lời tạm biệt, cô đã leo lên xe đi mất. Cha mẹ Lam Duẫn Ninh chỉ biết nhìn nhau thở dài rồi Lam Duẫn Nhân cũng nhanh chân bước vào xe. Xe khởi động máy đưa 1 người đi 3 năm để lại đằng sau 1 người con gái với ánh mắt xa xăm nhìn theo chiếc xe cho đến khi khuất bóng vẫn còn đau đáu nhìn. Liễu mẹ nhịn không được lên tiếng:
- Ngưng Nhi! Vào nhà thôi con, chồng con đã đi rồi nhưng nó sẽ nhanh trở về thôi. Yên tâm đi
Sở Thiên Ngưng buồn bã theo Liễu mẹ vào nhà trong tâm trạng rối bời:" Có lẽ 7 năm trước con người này cũng đã đứng nhìn máy bay của mình cho đến khi biến mất trên bầu trời."
Lam Duẫn Ninh ngồi trên xe cũng chẳng thấy vui vẻ gì, cô bồn chồn vì không biết cô đối xử với Sở Thiên Ngưng như thế có đúng không. Cha cô ngồi cạnh thấy cô thấp thỏm liền trấn an:
- Quân doanh cũng không đáng sợ như lần trước nữa đâu vì thế con bình tĩnh đi.
Cô lườm ông:" Có ai lo lắng chuyện đó đâu làm đứt hết cả mạch cảm xúc. Bực mình". Con đường đến quân doanh ngày càng rút ngắn trong tiếng cãi cọ của 2 cha con nhà họ Lam.