Editor: Thơ Thơ
Dáng dấp anh vẫn như trong ký ức Chương Diệc, thanh nhã, xuất trần, giống như thời gian chưa bao giờ dừng chân ở trên mặt anh. Chương Diệc đè tia chua xót kia xuống đáy lòng, khàn khàn nói, "anh Nam."
Chu Dĩ Nam ừm một tiếng, tầm mắt liền khó khăn nhìn Tô Nhiên phía sau Chương Diệc, "Vị này chính là?"
"Chu tướng quân chào ngài." Khi còn bé Tô Nhiên cũng nghe qua không ít kỳ tích của Chu Dĩ Nam, nghĩ đến chính mình có thể may mắn nhìn thấy thiên tài quân sự này thức tỉnh từ bên trong ngủ đông, giọng điệu không khỏi vô cùng khiêm tốn và cung kính, "Tôi là phó quan của Chương thiếu tướng, tôi gọi Tô Nhiên."
Chu Dĩ Nam gật gật đầu, cảm khái nhìn Chương Diệc một cái, "Không nghĩ tới Tiểu Diệc đã là Thiếu tướng, xem ra mười lăm năm qua tôi đã bỏ lỡ không ít chuyện."
Anh liền bồi tiếp Chương lão gia nói chuyện một hồi, dù sao lão gia lớn tuổi, thêm vào hai ngày nay tâm tình chập trùng kịch liệt, Chương Diệc vì thân thể của ông suy nghĩ, liền để Tô Nhiên đưa lão gia trở lại trước tiên.
"Thầy, chờ em có thể di chuyển, liền đi Nhà họ Chương thăm ngài." Chu Dĩ Nam nắm tay vịn ghế lăn, mặt lộ vẻ không muốn.
"chật, trong thời gian ngắn tôi không chết được." Lão gia ngăn động tác anh tiễn đưa lại, "đừng chạy tới chạy lui mà mệt mỏi, dưỡng bệnh cho tốt."
Chu Dĩ Nam cười gật đầu, anh thấy hai bóng người một già một trẻ đi xa, lúc này mới che miệng, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
"Không có sao chứ?" Chương Diệc luôn luôn lưu tâm động tác của anh, nhìn thấy anh cau mày ho khan, vội vã cởi áo khoác của mình, khoác lên trên vai anh.
"Thân thể này, xác thực không còn dùng được." Chu Dĩ Nam cười khổ hai tiếng, anh dấu áo khoác bó sát người, nghe khí tức mặt trên đặc biệt thuộc về Chương Diệc, thấp giọng nói, "Trước đây đều là tôi chăm sóc cậu, không nghĩ tới có một ngày còn có thể để cho cậu tới chăm sóc tôi." Thơ_Thơ_diendan
"Tôi chăm sóc anh không tốt sao?" tay Chương Diệc đè ở trên đầu vai của anh, mang theo vài phần ý cười hàm xúc.
Chu Dĩ Nam ngửa đầu nhìn anh, trong ánh mắt chợt lóe tình cảm phức tạp hơn, anh thấy mặt Chương Diệc thành thục mà anh tuấn, bên mép nổi lên ý cười nhu hòa: "Tiểu Diệc lớn rồi."
"vâng, đều lớn bằng anh."
Không biết nghĩ đến cái gì, lông mày tuấn tú của Chu Dĩ Nam hơi nhíu lên, anh rũ mắt nói, "Tiểu Diệc... Cũng đã thành gia chứ?"
Chương Diệc ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, giọng điệu khô khốc nói, "trước đây không lâu... Em đã đính hôn."
Chu Dĩ Nam ừ một tiếng, ngón tay chặt chẽ siết lấy ghế lăn chậm rãi buông ra, nụ cười trên mặt có chút tái nhợt, "vợ chưa cưới của Tiểu Diệc khẳng định rất đẹp đi."
Alan đích xác rất đẹp đẽ, bất quá ở trong mắt Chương Diệc, cậu ta chính là thằng nhóc chưa dứt sữa. Chương Diệc không biết nên làm sao nói tiếp với Chu Dĩ Nam, chỉ có thể cười mỉa hai tiếng, hời hợt cho qua cái đề tài này.
Anh hữu tâm bồi Chu Dĩ Nam thêm một chốc, chỉ là hai người mới hàn huyên nửa giờ, liền bị y tá cắt ngang. Chu Dĩ Nam mới từ bên trong kho ngủ đông trường kỳ thức tỉnh không lâu, thể chất dị thường suy yếu, cách một quãng thời gian nhất định phải trở lại phòng bệnh tiêm thuốc. Anh không muốn để cho Chương Diệc nhìn thấy dáng dấp mình nằm ở trên giường bệnh suy yếu vô lực, luôn mãi khẩn cầu anh lần sau lại tới thăm anh.
Chương Diệc cáo biệt anh xong, một đường không tinh thần lái xe trở về nhà. Lúc bước nhanh vào huyền quan môn, anh mới nhớ áo khoác của mình rơi trong phòng bệnh Chu Dĩ Nam, chỉ là lại trở về lấy đã là không thể nào.
Lần sau đi. Chương Diệc tự nhủ, anh gỡ bỏ cổ áo sơmi, mệt mỏi đi vào phòng khách, đã thấy một bóng dáng thon dài ngồi ở trên ghế sa lon.
Bùi Tịch tựa hồ chờ anh rất lâu, anh dựa vào ở trên ghế sa lon, hai tay nắm lấy nhau, nhìn thấy anh tiến vào cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, "Nhìn thấy Chu tướng quân rồi hả?" Thơ_Thơ_diendan
Chương Diệc ừ một tiếng, ngồi xuống ở trên ghế sa lon, nhìn thấy hai hộp cơm trên bàn dài, lông mày kinh ngạc vung lên, "Đây là cái gì?"
"bữa sáng của anh." Bùi Tịch liếc nhìn đồng hồ, không biểu tình gì nói, "từ sáng sớm đến bây giờ anh đều không ăn chút gì đi."
Chương Diệc bị anh nhắc tới, ngược lại trong bụng thật sự là sinh ra mấy phần đói bụng. Anh mở hai hộp cơm kia ra, nhất thời mắt sáng lên, mặt trên hộp chứa pho mát nướng vàng óng ánh cùng phun ty vàng và bánh mì xúc xích giòn, phía dưới hộp là rau dưa con sò anh yêu nhất, chỉ liếc mắt nhìn cũng làm người ta thèm ăn nhỏ dãi.
"Cảm tạ." Chương Diệc chân tâm thành ý theo sát anh nói xong cám ơn, lập tức nắm lên hai mảnh phun ty không để ý hình tượng bắt đầu ăn. Bùi Tịch nhìn anh như gió cuốn mây tan mà tiêu diệt sạch sẽ hai hộp cơm, chân mày tuấn tú hơi nhíu lại.
"anh cũng không sợ bị nghẹn chết."
Chương Diệc sớm có thói quen anh nói năng chua ngoa nhưng mềm lòng, anh uống một hớp, để ly xuống, lúc này mới nhìn về phía Bùi Tịch, "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Đánh chết anh cũng không tin Bùi Tịch sẽ vì đặt biệt đưa bữa sáng cho anh mà chạy đến nhà anh một chuyến.
"Không có việc gì không thể tìm anh sao?"
Chương Diệc nghe lời này, trong lòng hơi hồi hộp một chút, thấy Bùi Tịch vẫn là mặt than lạnh nhạt, trong lòng hơi xác định. Anh cười mỉa hai tiếng, do dự nói, "Chuyện tối ngày hôm qua..."
"anh hãy nghe lời tôi." Bùi Tịch thẳng tắp nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm như giếng lạnh: "Sau này nếu anh tái phát bệnh, trực tiếp tìm tôi là được."
Chương Diệc bị ánh mắt người kia ép nhìn ra một trận hoảng hốt, anh dời tầm mắt, cười ha hả, "Đừng nói giỡn, hai ta quan hệ gì..."
"Tôi không có nói đùa." bàn tay Bùi Tịch nắm lấy nhau, lạnh lùng nhìn về phía Chương Diệc, "Không phải anh muốn tìm ai? Tô Nhiên sao? Hay là anh Dĩ Nam anh thích nhất hả?" Thơ_Thơ_diendan
"Bùi Tịch!" trong đầu Chương Diệc giống như bị cái gì đâm một chút, sắc mặt anh tái xanh mà nhìn thanh niên tuấn tú trước mắt, "cậu nói đủ chưa!"
Bùi Tịch thấy biểu tình anh bị nói trúng tâm sự, nhớ tới chính mình sáng sớm chuẩn bị bữa sáng cho người này, khô héo mà ngồi ở chỗ này chờ anh mấy tiếng, kết quả đổi lấy anh đối với người khác giữ gìn và để bụng. Đầy bầu nhiệt huyết giống như bị một chậu nước lạnh quay đầu dội xuống, anh tự giễu kéo kéo khóe miệng, trực tiếp đứng lên đi ra ngoài.
Chương Diệc nhìn bóng dáng cao to kia biến mất ở ngoài cửa, lại liếc mắt nhìn hai hộp cơm trên bàn, trong lòng sinh ra vài tia hối hận, không nhịn được buồn bực mà một cước đạp ở trên ghế sa lon.
Mẹ nó!