Thiếu Tướng Đế Quốc

Editor: Thơ Thơ

"Tiểu Diệc! Em sao rồi?"

Chương Diệc mở mắt ra, trước hết nhìn thấy chính là sao trên đỉnh đầu sáng chói, sau đó bên trong tầm nhìn chậm rãi xuất hiện mặt Chu Dĩ Nam. Ngực lưu lại cảm giác bị đè nén lúc chết chìm, anh dùng lực trừng mắt nhìn, biến mất nước trên mặt, lộ ra một nụ cười trấn an của Chu Dĩ Nam, "em không sao."

"Mới vừa rồi làm sao vậy? Chân bị chuột rút sao?" Chu Dĩ Nam cầm một cái khăn lông khô rộng lớn lại đây, lót ở dưới thân Chương Diệc.

"Không có, là ——" đột nhiên sắc mặt của Chương Diệc cổ quái á khẩu, anh không muốn để cho Chu Dĩ Nam phát hiện mình dị thường, vội vàng dùng khăn mặt dưới thân bao lấy chính mình.

"Anh Nam, em đột nhiên nhớ tới có chút việc, bây giờ phải đi rồi." Anh tránh né tầm mắt Chu Dĩ Nam nghi hoặc, khoác khăn mặt liền muốn đứng dậy, nhưng mà trước mắt bỗng nhiên thêm một cánh tay thon dài, giọng nói người kia ôn nhu êm tai truyền đến.

"mặt của em có chút hồng, có thể phát sốt hay không? Hay là trước đi phòng y tế dưới lầu xem một chút đi." Cân nhắc đến sau khi ngủ đông tỉnh dậy có thể sẽ có phản ứng bài xích, quân bộ chuyên môn thuê cho Chu Dĩ Nam bác sĩ chuyên môn cùng hộ lý, bất cứ lúc nào trong 24h cũng đợi mệnh.

"Không được, em phải mau đi trở về." Chương Diệc hoàn toàn không dám nhìn thẳng ánh mắt Chu Dĩ Nam, anh vội vội vàng vàng đứng lên, mới vừa cất bước, liền bị sàn nhà trơn trợt ngáng chân một chút, cả người không bị khống chế té phía trước.

"Tiểu Diệc!"

Một trận trời đất quay cuồng, đầu cũng không có đụng vào sàn nhà lạnh lẽo, trái lại rơi vào trong một cái lồng ngực ấm áp. Chương Diệc thấy rõ người bị anh đè ở dưới thân chính là Chu Dĩ Nam, nhất thời sắc mặt trắng nhợt.

"Anh Nam, anh không sao chứ?" Thơ_Thơ_diendan

"Không có chuyện gì. Cái sàn nhà này là đặc chế, có co dãn, sẽ không sứt mẻ thương tổn." Chu Dĩ Nam trấn an mà nở nụ cười với anh.

Nỗi lòng Chương Diệc lo lắng cuối cùng cũng coi như để xuống, lúc này anh mới ý thức tới hai người cách rất gần, chóp mũi của anh gần như sắp đụng tới chóp mũi Chu Dĩ Nam, thân thể hai người chỉ có quần bơi càng chặt chẽ dán vào nhau... 

Khí vị tín tức tố Alpha phả vào mặt, mang theo nhàn nhạt mùi thơm tùng mộc. Miệng huyệt giữa hai đùi Chương Diệc đáng thẹn mà co rúm một chút, anh khó khăn nỗ lực chống đỡ thân thể, lại bị Chu Dĩ Nam bắt được cánh tay. Con mắt người kia màu hổ phách nghi hoặc mà nhìn anh, mi mắt nhỏ dài hơi mấp máy.

"Tiểu Diệc, mùi vị trên người em ——" cách gần như vậy, Chu Dĩ Nam rõ ràng khí tức trên người Chương Diệc biến hóa. Trong con ngươi anh nghi hoặc dần dần chuyển thành khiếp sợ và không dám tin tưởng, "em là... Omega hả?"

"em không phải Omega, em là bởi vì..." mặt Chương Diệc góc cạnh rõ ràng đỏ bừng lên, anh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là ngắn gọn mà đem cái đoạn mình từng trải ở tinh hệ M17 kia nói ra, còn anh phát bệnh qua mấy lần, là ai giúp anh "Thư giải", này đó một chữ chưa nói.

"Cho nên tạm thời không tìm được thuốc kháng phóng xạ hả?" Chu Dĩ Nam lo âu nhìn anh.

Chương Diệc gật gật đầu, vừa mới toàn lực áp chế sóng tình lại có xu thế dâng lên, trán của anh đã che kín giọt mồ hôi, hai má càng giống tôm chín hiện ra nhiệt khí ửng đỏ. Anh giật giật hai chân, muốn ngồi dậy, tầm nhìn bỗng nhiên lay động một trận, lúc bình tĩnh lại, anh đã bị Chu Dĩ Nam đặt ở dưới thân.

"Anh Nam, anh muốn ——" Chương Diệc bị cặp mắt kia nhìn chăm chú vào, chỉ cảm thấy khó thở, trái tim trong lồng ngực càng là phanh phanh nhảy lên.

"Gọi anh Dĩ Nam." giọng điệu Chu Dĩ Nam khàn khàn mà trầm thấp, ngón tay anh trắng noãn nhẹ nhàng mơn trớn thái dương anh ẩm ướt mồ hôi, cúi người nghe khí vị cần cổ anh, "em nghe lên... Rất đặc biệt." Thơ_Thơ_diendan

Trên người hai người trần trụi không hề có khe hở mà dính chặt vào nhau, chân Chu Dĩ Nam càng không kiêng dè gì mà đặt ở trên đùi anh. Loại tư thế này quá mức thân mật để Chương Diệc quả thực không biết làm thế nào, anh thử hơi di chuyển thân thể, chỉ là anh bất động còn tốt, hơi động như thế, hạ thân liền ma sát qua hơi nhô lên trong quần thanh niên, cảm giác tê dại khác thường để hai người đều ngẩn ra, Chương Diệc càng là cứng, cũng không dám vọng động nữa.

Hai con mắt Chu Dĩ Nam chẳng biết lúc nào biến thành sâu đậm màu hổ phách, tay anh trượt tới bên hông Chương Diệc, sau đó do dự một chút, liền chầm chậm mà kiên định ấn tới giữa hai chân Chương Diệc. Anh cúi đầu nhìn con ngươi đen của Chương Diệc sương mù mông lung, nhẹ giọng nói, "Tiểu Diệc, em thật giống như... Cứng rồi." 

"em... Cái này..." thiếu chút nữa Chương Diệc bị nước miếng của chính mình sặc, ánh mắt của anh dao động chung quanh, chính là không dám nhìn mặt Chu Dĩ Nam. Đêm nay Anh Nam làm cho anh có chút xa lạ, bên trong đôi mắt sáng màu hổ phách ngoại trừ ôn nhu trước sau như một, tựa hồ còn thêm chút những thứ đồ khác, trên người anh toả ra khí tức càng trở nên lạnh lẽo mà nguy hiểm.

Chu Dĩ Nam đem tất cả biểu tình Chương Diệc xấu hổ lúng túng đều thu vào trong mắt, anh chớp chớp mi mắt nhỏ dài, chóp mũi thân mật dán vào chóp mũi của anh, một đôi mắt giống như sót đầy ánh sao ngút trời.

"Tiểu Diệc, anh có thể hôn em sao?"

Chương Diệc a một tiếng, hai má nóng đến cơ hồ sắp bốc khói. Anh cảm thấy được đại khái chính mình đã chết chìm bên trong ánh mắt Chu Dĩ Nam ôn nhu mang theo vài phần ước ao, lúc môi người kia hạ xuống thậm chí anh đều không cảm giác. Mãi đến tận khi một đoạn đầu lưỡi trơn tuồn tuột dò vào vòm miệng của anh, không cần suy nghĩ cạy ra hàm răng anh, mút vào trong vách ấm áp, Chương Diệc mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao mà mở mắt ra, thẹn thùng đáp lại người kia hôn môi.

"A ưm..." Môi răng quấn quýt, khí tức trên người hai người cũng đan vào với nhau. Mùi thơm thanh lãnh trên người Alpha miễn cưỡng an ủi trống rỗng cùng khô nóng trong cơ thể anh, nhưng mà loại an ủi này gãi không đúng chỗ ngứa, giống như đối với dục hỏa thiêu bên trong Chương Diệc mà nói còn thiếu rất nhiều, anh một bên mút vào nước bọt ngọt ngào trong miệng Chu Dĩ Nam, một bên khó kìm lòng nổi mà giơ cao hạ thân, trong quần khó nhịn mà làm phiền. Người trên người anh lập tức hiểu ý, bàn tay thon dài trắng nõn từ bên trong quần bơi co dãn rất tốt tiến vào, xuyên qua bộ lông màu đen dày đặc, bàn tay một tấm, liền đem thịt mềm nặng trình trịch nắm ở lòng bàn tay. Thơ_Thơ_diendan

"Ừm... A..."

Tay của người nọ nhạy bén mà thon dài, bàn tay rộng lớn, dễ như ăn cháo liền bao lấy tính khí cụ màu đỏ sẫm của anh trên dưới tuốt động. Đường tiết niệu mềm mại mẫn cảm thỉnh thoảng bị móng tay người kia cắt đến ngắn ngủi ma sát qua, mang đến khoái cảm sắc bén. Chương Diệc bị kích thích không chịu được ngửa ra sau, khàn khàn thở dốc từ trong miệng anh tràn ra, hai cái chân dài càng vô ý thức tách ra, địa phương tốt liền gặp động tác Chu Dĩ Nam. Thơ_Thơ_diendan

Chu Dĩ Nam cởi cái quần bơi vướng bận, quỳ gối giữa hai chân Chương Diệc, ánh mắt ám trầm mà nhìn chăm chú vào tính khí cụ Chương Diệc hoàn toàn cương lên. Quy đầu bóng loáng hồng nộn bị anh nhìn kỹ run rẩy, bên trong lỗ nhỏ bốc lên vài giọt chất lỏng, thuận theo cán màu đỏ sẫm vẫn luôn chảy tới bên trong khe nhỏ giữa hai chân. Tầm mắt Chu Dĩ Nam cùng đi xuống, ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm.

"Ừm... Dĩ Nam..." Chương Diệc không hiểu bàn tay dành cho anh vô cùng khoái cảm tại sao đột nhiên tàn nhẫn mà rút lui, anh nghi hoặc bất mãn mà nhấc mắt lên, liền chạm đến tầm mắt Chu Dĩ Nam nóng rực dính vào giữa hai chân anh. Trong lòng anh run lên, vội vã muốn khép chân lại, lại bị Chu Dĩ Nam nắm chặt hai mắt cá chân, mở ra hai bên.

Chương Diệc nhìn anh cúi đầu, dùng ánh mắt hiếu kỳ và chờ đợi giống như là nghiên cứu cái gì mà đánh giá miệng huyệt giữa hai đùi anh, cả người đều căng thẳng. Miệng huyệt e lệ không nhịn được ngoại giới đánh giá, sốt sắng mà co rúm lại, mơ hồ có thể nhìn thấy vách bên trong hồng nhạt. Con mắt Chu Dĩ Nam chăm chú nhìn chằm chằm kia nơi, anh không nhịn được nâng eo Chương Diệc lên, hai chân kéo đến càng lớn. Cúi đầu, anh yêu thương thân ở trên miệng huyệt kia hiện ra thủy quang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui