Thiếu Tướng Đế Quốc

Editor: Thơ Thơ     

Mấy ngày liền mưa dầm rốt cục trời quang mây tạnh.

trong một trận gió Chương Diệc mềm nhẹ nhẹ mở mắt ra, anh thấy đèn treo quen thuộc trên đầu, cảm thấy được tựa hồ chính mình trải qua một giấc mộng rất dài.

"A Diệc, anh đã tỉnh, cảm giác thế nào?"

Chương Diệc quay đầu, nhìn thấy Bùi Tịch nằm nhoài ở đầu giường của anh, y phục trên người anh nhiều nếp nhăn, đại khái một đêm không ngủ, vành mắt đen hết sức rõ ràng.

"Ừm, tốt lắm rồi."

"Tôi xem một chút." Bùi Tịch đưa tay sờ trán của anh.

"Hạ sốt, bất quá vẫn phải uống thuốc." Bùi Tịch đang muốn đi lấy thuốc, lại bị Chương Diệc ngăn cản.

"Không cần, cậu ngủ một lát đi, mặc kệ tôi." Chương Diệc đứng dậy xuống giường.

"Vậy tôi làm cho anh —— "

"Tôi tự mình tới đi, nấu mì tôi còn làm được, cậu an tâm ngủ một giấc, rồi ăn cơm." Chương Diệc cười cười, anh vỗ vỗ vai Bùi Tịch, ra hiệu anh đi lên giường ngủ.

Bùi Tịch một bụng nghi vấn, lại cũng không tiện hỏi ra lời vào lúc này. Anh thấy Chương Diệc không có gì khác thường, liền yên lòng lên giường, để quần áo mà ngủ.

"cậu muốn ăn cái gì?" Chương Diệc hỏi.

"Cà chua trứng gà đi... Hoặc là cà chua thịt bò nạm, cũng có thể." Bùi Tịch ngáp một cái.

Chương Diệc ngẩn ra, rất nhanh lấy lại tinh thần nói, "Được, tôi xem tủ lạnh có đồ ăn gì một chút."

Tủ lạnh trống rỗng, ngoại trừ mấy bình nước khoáng, không có thứ gì. Thụy Khắc không ở đây, Chương Diệc không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là cầm chìa khóa, chính mình ra cửa mua thức ăn.

Trên đường trở về, ngang qua một cửa hàng bánh mì, Chương Diệc dừng xe, đi vào mua mấy túi bánh cùng bánh sừng bò. Về đến nhà đã là hai giờ sau, Bùi Tịch còn chưa có tỉnh, Chương Diệc rón rén đi vào lấy bộ quần áo, đi buồng tắm rửa ráy. Thơ_Thơ_diendan

tốc độ anh rửa ráy luôn luôn rất nhanh, không tới mười phút liền đi ra, đang muốn ném quần áo dơ vào cái giỏ giặt quần áo, khóe mắt lại liếc đến cái giỏ giặt quần áo vừa lộ ra một cái áo sơmi màu lam nhạt.

Chương Diệc nhìn cái áo sơmi kia, thần sắc bình tĩnh trên mặt rốt cục bắt đầu rạn nứt. Anh dùng lực trừng mắt nhìn, thân thủ gỡ cái áo sơmi đã khô xuống, ném vào bên trong cái giỏ giặt quần áo.

Từ trong buồng tắm đi ra, anh tùy tiện xoa xoa tóc, liền đi nhà bếp làm cơm. Chờ nước sôi, anh thấy bên ngoài bụi cây xanh mượt, thần sắc dần dần có chút hoảng hốt.

"Có cần tôi giúp một tay hay không?" giọng nói Bùi Tịch vang lên đằng sau.

"cậu không yên lòng đối với tài nấu nướng của tôi hả?" Chương Diệc cười cười.

"Không có, chỉ là có chút kỳ quái, trước đây anh chưa hề làm cơm..." Bùi Tịch dựa vào trên mặt đá hoa cương, bên trong cặp mắt đào hoa thâm thúy mang theo suy tư và nghi hoặc.

"cậu cũng nói, là trước đây." Chương Diệc thả mì sợi vào trong nước. Bùi Tịch đảo qua cái thớt gỗ gọt cà chua và thịt bò nạm, lại nhìn về phía Chương Diệc, trong con ngươi thêm một tia tìm tòi nghiên cứu.

"anh biết... mình đã mất trí nhớ sao?" giọng điệu anh có chút thấp thỏm.

Ra ngoài ý anh, Chương Diệc gật gật đầu, thần tình lạnh nhạt, "Tôi biết."

"Kia..." Bùi Tịch liếm liếm môi, khó khăn mở miệng nói: "Cùng chuyện Tô Nhiên —— "

"Tôi đều nhớ." Chương Diệc nhẹ nhàng dùng đũa quấy làm mì trong nồi trở nên mềm mại, ánh mắt yên tĩnh, "Quá khứ nên để cho nó đi qua đi."

Bùi Tịch "Ừ" một tiếng, anh chợt nhớ tới trong lúc Chương Diệc mất trí nhớ cũng đã gặp Chu Dĩ Nam, nhưng từ khi anh tỉnh lại đến bây giờ, một chữ anh cũng không nhắc tới tên anh ta, giống như quên hết người này rồi. Thơ_Thơ_diendan

Anh tỉ mỉ quan sát biểu tình Chương Diệc, anh cúi thấp xuống, đường nét gò má có chút căng thẳng. Anh thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng mà anh rõ ràng, nội tâm anh tuyệt đối không thể không sợ sóng lớn như thế...

Bùi Tịch không còn dám hỏi tiếp, anh rõ ràng, mỗi một vấn đề anh hỏi đều sẽ tầng tầng đâm trên vết thương của Chương Diệc. Anh không đành lòng vạch trần vết sẹo anh muốn che lấp những thương tổn kia, càng không đành lòng nhìn thấy anh bộc lộ ra bất kỳ vẻ thống khổ gì.

"A Diệc, hai ngày nữa tôi được phái đến khu mười chín, có thể phải ở nơi đó hết mấy tháng."

động tác Chương Diệc đang gắp mì sợi ngừng lại, "khu Mười chín hả?" mấy năm trước anh qua bên kia quan sát bộ đội lục quân thực chiến diễn tập, rất rõ ràng khu kia hoang vu thế nào. Còn Bùi Tịch vì sao lại bị phái đi nơi đó, anh dùng đầu gối nghĩ, cũng biết vấn đề trong đó.

"Không có đường sống cứu vãn sao?"

Bùi Tịch lắc lắc đầu, anh tận lực không lộ ra biểu tình đáng kể, "Kỳ thực không có gì, đi cơ sở giao lưu học tập một chút cũng rất tốt. Tôi ở bệnh viện quân khu cũng được đối đãi."

Chương Diệc đột nhiên có chút không nuốt xuống, anh để đũa xuống, nhẹ giọng nói, "Xin lỗi, liên lụy cậu."

"Nói cái gì đó." Bùi Tịch nâng cằm của anh, để đôi mắt Chương Diệc nhìn thẳng mình, "Hai chúng ta có giao tình gì, anh nói tôi liên lụy hả?"

Chương Diệc miễn cưỡng cười cười, "Nếu không tôi cùng đi với cậu đi, ngược lại tôi cũng không có chuyện gì để làm."

"Không được ——" Bùi Tịch quyết đoán lắc đầu, "anh đi liên bang đi, trước kia không phải anh nói muốn đi thăm Alan sao?"

Đang nói chuyện, đồng hồ trên cổ tay Bùi Tịch liền vang lên. Anh cúi đầu liếc nhìn một cái, khẽ cười nói, "Còn rất đúng giờ."

"Diệc, anh đã tỉnh!" trong hình ảnh toàn tức, đôi con ngươi xanh biếc của Alan tràn đầy kinh hỉ. Thơ_Thơ_diendan

Chương Diệc gật đầu, mỉm cười nói, "Sốt cũng lui, hết thảy đều tốt."

"có phải là anh muốn tới liên bang không? đã lâu em không nhìn thấy anh, đặc biệt nhớ anh!"

"Hơn nữa em mới vừa thắng sơ tuyển trong đảng nha! Có phải là rất tuyệt không?"

Bùi Tịch kéo kéo khóe miệng, lộ ra một cái biểu tình xem thường.

Chương Diệc cười cười, anh thấy trong toàn tức hình ảnh thiếu niên tóc vàng hăng hái, cảm thấy được chính mình tựa hồ cũng bị cậu ta làm vui sướng lây, mù mịt chất đống trong lòng hồi lâu bị quét đi sạch sành sanh.

"Ừm, ngày hôm nay tôi mua vé. Chúc mừng cậu, vương tử điện hạ."

Alan được anh khen một cái, khuôn mặt trắng sứ nhất thời nhiễm phải một chút ngượng ngùng, anh chớp chớp con ngươi xanh biếc sáng ngời mà lộng lẫy, nụ cười thỏa mãn, "chừng nào thì anh đến, nói cho em một tiếng, em đi thái không cảng đón anh."

"Ừm, sẽ nói cho cậu."

"Vậy trước tiên em mở họp đi, buổi tối tán gẫu."

Kết thúc cùng Alan truyền tin, thần sắc trên mặt Chương Diệc thoải mái không ít. Bùi Tịch nhìn anh câu lên khóe miệng, dù cho ngực sinh ra tâm tình chua xót, cũng không thể không tạm thời đè xuống.

"Khi nào thì đi?" Anh hỏi Chương Diệc.

"Ngày mai, trước tiên đưa cậu đi đã." Chương Diệc cúi đầu, tiếp tục ăn mì.

Nghe được câu này, Bùi Tịch chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Anh rõ ràng, Chương Diệc vẫn quan tâm anh.

"Buổi chiều tôi muốn đi nhà Chú hai một chuyến."

"Tôi và anh cùng nhau đi đi." Thơ_Thơ_diendan

Chương Diệc gật đầu, không biết nhớ tới cái gì, lại nói, "máy truyền tin của tôi bị hỏng, đến mua cái mới."

"tôi đã mua giúp anh." Bùi Tịch chỉ trên bàn trà: "Cái NX mới nhất, cơm nước xong anh dùng thử xem."

Chương Diệc nhẹ "Ừ" một tiếng, anh ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Tịch, trịnh trọng nói, "Bùi Tịch, cám ơn cậu."

Bùi Tịch ngẩn người một chút, lập tức vô tình nở nụ cười, "Khách khí rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui