Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Tin tức Diệp Hoài Tây đã đến cục quản lý dân cư đã chiếm hết vị trí trên quang võng, kéo ra một đám lớn chân chân thực thực, công dân liên bang thấy trong lòng một hồi nóng một hồi lạnh. Tiếng dân chúng hoan hô Diệp Hoài Tây quá mức tăng vọt, thế nên không ít phóng viên không tiếc ngày đêm theo dõi để đưa tin tức về hắn, thế nhưng cuối cùng đều thất bại, nhưng những phóng viên tin tức này làm không biết mệt, vẫn là mong muốn bắt được hắn.

Lần này rốt cục mọi người cũng bắt được, vẫn là phiên bản cũ, không ít phóng viên mở ra hiện trường viết bản thảo phát hình thức video. Nếu không phải liên bang có văn bản rõ ràng quy định không được phát những thông tin của nhân viên quan trọng của chính phủ khi không được cho phép, quang võng có thể bởi vì Diệp Hoài Tây mà lâm vào tình trạng tê liệt.

Chân dài của Diệp Hoài Tây bước nhanh, hơn nữa xe huyền phù ngừng gần cửa cục quản lý dân cư, chưa đến ba phút, hắn liền biến mất ở sau hai cánh cửa kim loại của cục quản lý, những phóng viên tin tức chỉ có thể nhìn chằm chằm hai cánh cửa kim loại kia.

Cục quản lý dân cư ở địa phương quả thực không đủ nhân tính hóa, nhưng thiết kế cửa kim loại có thể ngăn cản người ngoài khiến Diệp Hoài Tây thật là thích. Không có cách nào, ai báo đám phóng viên kia rất đáng ghét, nếu cửa kim loại không phải là người hẹn trước mới được đi qua, thì Diệp Hoài Tây tin tưởng, xung quanh cục quản lý dân cư sẽ bị phóng viên vây chật như nêm cối.

Bỏ rơi được các phóng viên khiến Diệp Hoài Tây nhẹ nhàng thở ra, cũng không đánh giá thiết kế của cục quản lý, địa phương làm việc cho chính phủ đều là trang nghiêm túc mục, dùng đường nét đen trắng thiết kế mà thành, ở trong mắt của Diệp Hoài Tây, đặc biệt lạnh như băng, không có gì để xem. Hắn nhấc chân đi đến lầu hai.

Lầu một cục quản lý là khu vực rộng lớn để ghế dài, tác dụng giống như quán cafe. Chẳng qua quán cafedùng để buôn bán, mà cục quản lý dùng để thân cận, không hơn.

Diệp Hoài Tây khi bước lên lầu hai, sớm đã có một vị mặc đồng phục màu xanh trẻ tuổi đang chờ, nhìn thấy hắn mắt liền sáng lên, giống như con tò te được thổi liền sống lại, tình huống này khiến mí mắt Diệp Hoài Tây khẽ nâng, nhóm người này thực nôn nóng?

“Diệp thiếu tướng, người khỏe. Tôi là nhân viên dẫn đường số 001 của cục quản lý- Gia Luân, ngài theo tôi đi bên này đi.”

Số 001? Diệp Hoài Tây nhẹ nhàng vuốt cằm, theo Gia Luân đi đến khu chiếu hình. Nghĩ thầm rằng: số 001 ở cục quản lý dân cư là nhân viên dẫn đường rất cao cấp, toàn bộ liên bang không được mấy người được hắn phục vụ, thậm chí năm đó người dẫn đường của hoàng đế bệ hạ là số 002. Hắn đã quan trọng tới trình độ cần số 001 ra tay?

Ở khu hình chiếu có để một bảng hiệu, ở trên bảng hiệu ghi ‘ nơi đăng kí’, thực rõ ràng nơi này là nơi đăng kí của những người đã đến tuổi kết hôn mà vẫn còn độc thân của cục quản lý dân cư. Trước khi Diệp Hoài Tây đến đây, nơi này còn có những người khác, hiện tại những người này đột nhiên nhìn thấy thiếu tướng người thật, trong lúc nhất thời liền cảm thấy ngây ngốc, hoàn toàn quên chính mình là ai, đang làm cái gì.

Diệp Hoài Tây coi như không nhìn thấy, cùng Gia Luân đi vào một cách gian màu hồng ở chính giữa khu hình chiếu.

Biển hiệu ở trước cách gian màu hồng ghi 001 khiến cho Diệp Hoài Tây liếc mắt một cái, trong mắt có mờ ám rất nhỏ dừng ở trên người Gia Luân, làm cho hắn tự dưng có vài phần khẩn trương, những người kia tưởng Diệp Hoài Tây tức giận, liền ào ào rời đi. Người trẻ tuổi tốt nhất của liên bang bị phái ra tiếp đón vị thiếu tướng độc thân, Gia Luân đã nghe rất nhiều phiên bản về lý do Diệp Hoài Tây không chịu đi đăng kí.

Những phiên bản này đều đắp nặn Diệp Hoài Tây thành một alpha âm trầm cổ quái không chịu kết hôn nguyện sống cô độc suốt quãng đời còn lại, thế cho nên khi Gia Luân nhìn thấy Diệp Hoài Tây, trước mắt liền sáng ngời, Diệp Hoài Tây còn trẻ tuổi tuấn tú không cần phải miêu tả nhiều, một từ đẹp đã đủ hình dung, làm cho mắt Gia Luân sáng ngời chính là cặp mắt phượng trong trẻo lạnh lùng nhưng không yêu mị kia, nói chung đây là mỹ nhân.

“Gia Luân tiên sinh, xin hỏi đăng kí mất bao lâu?” Diệp Hoài Tây khách khí hỏi.

“Nửa giờ.” Gia Luân vội vàng trả lời, thấy bộ dạng Diệp Hoài Tây hơi hơi trầm tư, hắn thật cẩn thận mở miệng hỏi: “Thiếu tướng, có việc gì gấp sao?”

“Không có.” Diệp Hoài Tây nói. Chuyện đã đồng ý với hoàng đế bệ hạ, hắn sẽ làm được, hắn hỏi vấn đề thời gian, chẳng qua là muốn đến chỗ chủ nhiệm trước đây dạy hắn ở đại học Thánh Tây Nhĩ trước khi trở về Vân Tiêu tinh, thỉnh thoảng cũng đi trường học mở tọa đàm.

“A a, thiếu tướng yên tâm, tôi sẽ cố gắng trong hai mươi phút giải quyết tất cả mọi chuyện.” Toàn bộ mọi người ở liên bang đều biết thiếu tướng rất là bận rộn, Gia Luân đương nhiên cũng biết. Lúc này Diệp Hoài Tây nói không vội, nhưng Gia Luân vẫn theo bản năng tiết kiệm thời gian cho hắn, để cho hắn có thời gian làm chuyện khác.

Điểm tri kỉ nhỏ bé ấy đã thành công khiến Diệp Hoài Tây thưởng thức, làm cho hắn thật ngoài ý muốn.

Vị nhân viên dẫn đường số 001 Gia Luân này thật sự làm cho trong lòng hắn nảy sinh ấn tượng mới với cục quản lý, Diệp Hoài Tây hạ mi mắt, tuy là như thế, nơi này vẫn làm cho người ta không thích được.

“Thiếu tướng, ngài đã chuẩn bị tốt rồi sao?” Gia Luân đã muốn đem toàn bộ thông tin trên màn hình chuyển vào một tập hồ sơ bên trên ghi tên ‘Diệp Hoài Tây’, tay còn dừng ở bên trên còn chưa nhấn xuống, lễ phép hỏi Diệp Hoài Tây.

Vẻ mặt của Diệp Hoài Tây thản nhiên trả lời: “Bắt đầu đi.”

Gia Luân nhẹ mân khóe môi, ngón tay rất nhanh nâng lên, rồi hiếm khi có vài phần chần chờ hạ xuống, nửa phút sau kết quả đã được tải xuống, văn kiện được in ra một phần dài mười trang được gắn vào trong hồ sơ, bên trên đều là một đống vấn đề rậm rạp, theo góc độ nhìn của Diệp Hoài Tây, hàng chữ tối đen kia giống như một đám tiểu quái vật đi gây sự với người ta, giương nanh múa vuốt hướng hắn tiến công.

“Vấn đề đầu tiên: Diệp thiếu tướng, ngài năm nay bao nhiêu?”

“Hai mươi sáu, ngày hai mươi tháng mười sẽ tròn hai mươi sáu tuổi.”

“Hai năm tới đây ngài có tính kết hôn không?”

“Không có.”

“Ngài muốn mình sẽ kết hôn ở tuổi hai mươi tám sao?”

“Không thể.”

“Phương diện chọn bầu bạn của ngài như thế nào, là alpha hay là omega hoặc là beta?”

“Không có khuynh hướng.”

“Ngài có thể miêu tả hình mẫu lý tưởng của mình được không? Cơ bản như diện mạo cùng tính cách, hoặc là trình độ mà ngài cảm thấy sẽ xứng đôi với mình.”

Đăng kí tiến hành tới vấn đề này, Diệp Hoài Tây không giống như lúc trước đưa ra đáp án ngay, có chút tạm dựng một lúc.

Diệp Hoài Tây cũng không biết mình vì sao lại dừng, chính là khi vấn đề này được đưa ra, trong đầu hắn theo bản năng nghĩ đến một khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, thanh niên tươi cười ôn hòa, ánh mắt thâm thúy hướng hắn nói, không, ngươi sẽ. Sẽ cái gì? Sẽ kết hôn.

Lúc này lại nhớ tới người mới chỉ gặp mặt có một lần chuyện này thực quái lạ, Diệp Hoài Tây là một người bình thương, đương nhiên sẽ đem chuyện quái lạ này đuổi đi khỏi đầu mình, cẩn thận trả lời vấn đề.

“Tôi thích là được rồi.”

Gia Luân vốn thấy Diệp Hoài Tây tạm dừng, trong lòng liền reo hò, có hy vọng đào ra hình tượng của Diệp thiếu tướng, kết quả ngay sau đó Diệp thiếu tướng liền thoải mái đẩy hắn vào vực sâu, đều không thể đứng dậy nổi, mơ hồ kiểu này thực là cao siêu, hắn lại không có cách giống như yêu cầu người khác yêu cầu Diệp Hoài Tây miêu ta chuẩn xác. Dù sao trước khi Diệp Hoài Tây đến đăng kí, hoàng đế bệ hạ đã mệnh lệnh rõ ràng, phải quản được miệng mình.

Gia Luân thực thất vọng, mà đây mới chỉ là bắt đầu, về sau Diệp Hoài Tây dùng đáp án thực tế nói cho Gia Luân, thế giời này không có thực thất vọng, chỉ có càng thất vọng.

Một bộ hồ sơ đăng kí hỏi xong, hoàn toàn không có một tin tức hữu dụng, những chuyện Diệp Hoài Tây tiết lộ đều là ở trên quan võng đều có, Gia Luân sắp tan vỡ, lại không có cách nào, chỉ có thể để cho Diệp Hoài Tây vô tình rời đi.

Diệp Hoài Tây đi lên xe huyền phù, thoát khỏi các phóng viên tin tức, đi tới đại học Thánh Tây Nhĩ, đó vừa đúng là nơi cuối cùng hôm nay muốn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui