Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Bá Ni vẫn duy trì nguyên bộ dạng oan ức hy sinh vì vợ, ánh mắt nhìn theo Diệp Hoài Tây, giống như là thăm hỏi cũng giống như muốn thể hiện thành ý của chính mình. Khi Diệp Hoài Tây sắp sửa đi ra ghế dài, thanh âm mềm mại của Bá Ni lại nhẹ nhàng vang lên: “Diệp thiếu tướng, có một số việc đã nhận định là không thể đụng vào, ngài nếu không tự lượng sức mình mà đi chạm vào, vậy hậu quả sẽ không chịu nổi. Không biết chuyện chín năm trước ở Bối Đế tư tinh, Diệp thiếu tướng có còn nhớ hay không.”

Diệp Hoài Tây dừng lại bước chân, lạnh lùng nhìn vẻ mặt cao ngạo giống như nắm chắc thắng lợi của Bá Ni, bỗng nhiên cong môi cười lạnh: “Uy hiếp tôi?”

“Không dám.” Bá Ni khiêm tốn nói, “Chỉ là đơn thuần muốn nhắc nhở một tiếng, là vì ngài lo lắng mà thôi.”

“Cảm ơn vì đã nhắc nhở, nhưng không cần lo lắng, con người của tôi không thích phiền toái người khác, có qua có lại tôi cũng nhắc nhở cậu một câu, nghĩ muốn chùi sạch đuôi thì hoàn toàn không có khả năng.” Diệp Hoài Tây nói, “Gặp lại.”

“Gặp lại.” Mặt Bá Ni mang mỉm cười, nhìn ba người Diệp Hoài Tây mạnh mẽ xuyên qua đám người, đi thẳng ra cửa, hắn hơi hơi nheo ánh mắt lại, che đi âm trầm tàn nhẫn ở trong mắt, sau một lúc lâu mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở về ghế dài, tùy tay truyền đi một thông tin, vài giây sau thông tin đã được chuyển, hắn không mang theo cảm tình nói: “Thời khắc chú ý, một khi phát hiện dị thường, lập tức đem ‘bánh bao’ đi hấp.”

Ba người toàn bộ tiêu sái đi ra khỏi Hỗn Long Loan, thời khắc ngồi vào xe huyền phù, La Thụy buộc chặt thân mình rốt cuộc thả lỏng, hắn xoa xoa bả vai có chút đau xót, mặt ủ mày ê nói: “Thiếu tướng, bản lĩnh diễn xuất của Bá Ni quá mạnh mẽ, như vậy chúng ta rất khó để moi được gì từ hắn. Nghe ý của hắn, Uy Liêm đã ở trong tay của hắn, ngục giam Tinh Hải cũng là người của hắn, chúng ta giống như đi vào ngõ cụt.”

“Về căn cứ trước.” Vẻ mặt Diệp Hoài Tây lạnh nhạt, đối với những lời La Thụy nói không có cảm giác. Cố Tử Khung nhìn hắn vài lần, không thể không thừa nhận thời điểm Diệp thiếu tướng muốn giấu cảm xúc, ngay cả hắn cũng không nhìn ra, loại cảm xúc này khiến cho Cố Tử Khung rất là hưng phấn.

Diệp Hoài Tây lúc này cùng với người ở trên quang võng giúp hắn làm một phần tư liệu có chút giống nhau cũng có không giống nhau, không cùng một dạng hấp dẫn hắn, không ngừng tiếp xúc thì mị lực hấp dẫn hắn càng ngày càng mạnh, địa phương không giống nhau vẫn hấp dẫn hắn.

Đời trước chưa bao giờ nếm qua tình yêu Cố nhị hoàng tử lần đầu được cảm nhận cảm giác thích một người, có khi vui mừng có khi ưu sầu, có thời điểm trong lòng giống như là đánh nghiêng lọ dấm chua, giống như vừa rồi, khi Bá Ni nhìn ánh mắt của Diệp Hoài Tây, hắn bị kích thích muốn đánh vỡ cái đầu hạt dưa của Bá Ni, sau đó lại ngạc nhiên bị Diệp Hoài Tây chữa khỏi.

Tâm cùng cảm xúc của một người đều biến hóa theo động tác của một người khác, cố gắng làm cho người mình thích chú ý đến mình. Ai lại không có việc gì muốn làm như vậy, không có cách nào, ai bảo đó là người mà mình thích đây.

Cố Tử Khung lại liếc mắt nhìn Diệp Hoài Tây, cảm thấy hắn lúc này rất nghe lời, ngón tay thon dài trượt qua thông tấn khí bộ dạng được chụp lại rất đẹp, đẹp đến hắn nhịn không được muốn chạm chạm.

Khi xe huyền phù ngừng ở căn cứ Hổ gầm, thời gian đã qua mười một giờ.

Cửa xe mở ra, La Thụy theo Cố Tử Khung đi xuống, đứng chờ ở trên mặt đất, La Thụy nhớ tới một chuyện quan trọng, Diệp Hoài Tây chỉ nói sắp xếp một chức vị tốt cho Cố Tử Khung ở bên người hắn, không có giao sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Cố Tử Khung. Ở trong căn cứ Hổ gầm đương nhiên là có giường trống, Diệp Hoài Tây muốn cho người trực tiếp đi qua cũng có thể, lính gác cổng ở căn cứ, không phải có thể cho ra vào tùy tiện. Trong một lúc La Thụy suy  nghĩ rất nhiều, ánh mắt lâu lâu lại quét qua Diệp Hoài Tây cùng Cố Tử Khung.

Thiếu tướng sẽ sắp xếp như thế nào?

“La Thụy, buổi sáng ngày mai chuẩn bị quần áo cho Cố đặc trợ, ngươi đi về trước đi.” Diệp Hoài Tây đi vài bước giống như mới nhớ tới chuyện này, không thèm để ý dặn dò, hoàn toàn không chú ý tới La Thụy cơ hồ không thể khống chế mặt mình, “giúp tôi chuẩn bị hai thân phận mới, có thể đem hai thân phận mới này xếp vào danh nghĩa người Tạp Nạp Nhĩ không?”

La Thụy mất hồn gật đầu: “Ngài khi nào muốn dùng?”

“Bây giờ, trước mười hai giờ thì tốt.” Diệp Hoài Tây nói.

“Tốt, thiếu tướng.” La Thụy hầu như là dựa vào bản năng trả lời, nhìn vào cặp mắt đã muốn dại ra của hắn là có thể nhìn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui