Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

“Điều kiện.” Diệp Hoài Tây mới không tin vào chuyện ma quỷ của vị nhị hoàng tử này, người này vừa nhìn liền biết không phải là người sẽ vui vẻ giúp người khác mà không cần cái gì, hắn hơi lộ vẻ không kiên nhẫn nói: “Cậu nói cho tôi biết chuyện này, vậy cậu muốn lợi ích gì?”

Vẻ mặt Cố Tử Khung không thay đổi, trong ánh mắt hiềm thấy có vài phần chần chờ.

Sự chần chờ này ở trong mắt Diệp Hoài Tây đã chứng thực suy đoán trong lòng hắn: nhìn đi, mọi người đều giống nhau, khi một người nào đó đem một chuyện nói riêng cho một ai đó, thì người đó không thể không có mục đích gì được. Hắn chưa bao giờ tin vào chuyện này.

“Diệp thiếu tướng, nếu chúng ta còn gặp lại, đến lúc đó anh vẫn còn lẻ loi một mình, vậy suy nghĩ trở thành bạn lữ của tôi, thế nào?” Xung quanh im lặng bỗng nhiên bị âm thanh thành khẩn của Cố Tử Khung đánh vỡ.

Mày Diệp Hoài Tây hơi nhíu lại một chút, thản nhiên nói: “Tôi sẽ không kết hôn.”

“Không. Anh sẽ.” Cố Tử Khung khẳng định nói.

Trong nháy mắt ánh mắt của Diệp Hoài Tây sáng lên, khi giương mắt nhìn về phía Cố Tử Khung, có vài tia thăm dò ở bên trong: “Cậu dựa vào điều ba trăm sáu mươi lăm của quy định liên bang mà phán đoán ra sao?”

Điều ba trăm sáu mươi lăm trong quy định của liên bang là điều lệnh mới được công bố vào hai mươi năm trước, trong điều lệnh quy định thanh niên trước năm hai mươi sáu tuổi, tất cả các dân cư ở các tinh cầu của liên bang cần phải đến cục quản lý để đăng ký danh sách, cho dù là omega hay là alpha hoặc là beta, đều cần phải kết hôn từ năm mười tám tuổi, nếu không sẽ bị trọng phạt. Kết quả trừng phạt cũng không giống nhau, có người chỉ cần đi làm phục dịch, còn có người phải đến ngục giam hải tặc để nhậm chức mà không có lương, cho đến khi tìm được bạn đời, mới có thể rời đi.

Từ khi lệnh này được công bố thì gần hai năm nay tân sinh ở liên bang liên tục bị giảm xuống, một khi tân sinh bị giảm bớt, vậy đại biểu cho thanh niên của liên bang sẽ lầm vào thời kì giáp hạt, nếu như có chiến sự xảy ra, không có thanh niên trai tráng liên bang liền giống như một con trai bị lột đi chiếc vỏ, chỉ có thể để cho người khác xâm lược.

“Đó chỉ có thể là một phần lý do mà thôi.” Cố Tử Khung nói.

Diệp Hoài Tây cũng không hỏi đến những lý do khác, hắn đối với alpha trẻ tuổi còn lông bông không có hứng thú, cũng không muốn biết alpha này sẽ giải thích với hắn như thế nào. Trước khi Cố Tử Khung sắp sửa mở miệng, chặt đứt lời nói của người này: “Một khi xác định được manh mối cậu cung cấp hữu dụng, tôi sẽ cho người liên hệ với cậu, đến lúc đó cậu có điều kiện gì cứ việc nói với hắn, hắn sẽ cố gắng thỏa mãn cậu.”

Nói đến đây, hai người nên mỗi người đi mỗi ngả, quay về nhà của mỗi người. Cố Tử Khung không nhúc nhích, trong lúc nhất thời Diệp Hoài Tây cũng không nhúc nhích, hai người cứ như vậy giăng co ở trong ngõ nhỏ, cả nửa ngày cũng không ai chịu nói chuyện.

“Thiếu tướng còn có chuyện khác muốn dặn dò sao?” Cố Tử Khung đánh vỡ cục diện bế tắc mở miệng hỏi.

Diệp Hoài Tây lắc đầu.

“Vây tôi đi trước.” Cố Tử Khung nói. Thấy bộ dạng Diệp Hoài Tây thản nhiên bình thường, hắn nghĩ thầm: nếu không phải ngửi được tin tức tố omega nồng đậm trên người hắn, chỉ bằng tố chất thân thể cường hãn cùng khả năng khôi phục sức khỏe mạnh mẽ như vậy, chính mình sẽ không tin tưởng Diệp Hoài Tây là omega. Cuối cùng Cố Tử Khung liếc mắt nhìn Diệp Hoài Tây một cái rồi ẩn nấp vào trong bóng đêm, không một tiếng động nói: thiếu tướng, ta thật chờ mong lần gặp lại tiếp theo của chúng ta.

Diệp Hoài Tây xác định Cố Tử Khung đã rời đi, trong ngõ nhỏ phụ cận không có người khác, mới thở phào ra một hơi, nhịn không được tựa vào trên vách tường. Hình như chỉ có mượn vách tường mới có thể ổn định được thân hình, khi bầu trời đêm càng tối, Cố Tử Khung cũng không nhìn kỹ Diệp Hoài Tây, đương nhiên cũng bỏ qua hắn đang cực lực cố nén thống khổ, cũng không phát hiện hai chân hắn đang run. Lúc trước đánh nhau với Cố Tử Khung mười phút, hoàn toàn là hắn không muốn để cho Cố Tử Khung nhìn ra hắn đang cố giả vờ mạnh mẽ. Suy cho cùng là tuổi trẻ khí thịnh, hơi thở alpha tươi tốt sinh động của Cố Tử Khung ở trước mặt lúc nào cũng kích thích hắn,  làm cho hắn phải chịu dày vò.

Có thể là chịu ảnh hưởng của dấu hiệu tạm thời, dù sao hắn muốn cùng Cố Tử Khung thân thiết gần gũi hơn.

Hiện tại người đi rồi, hắn cuối cùng có thể dỡ xuống ngụy trang nghỉ ngơi một chút. Trấn nhỏ Na Ba Nhĩ bình tĩnh an hòa là giả, hắn không thể nghỉ  ngơi lâu, chỉ mười phút sau, Diệp Hoài Tây kết nối thông tin với phó tướng La Thụy— Lôi Nặc, trong khoảnh khắc liền xuất hiện hình ảnh ba chiều, thanh âm mạnh mẽ của La Thụy— Lôi Nặc liền vang lên, hắn như là đang tiến hành một hội nghị bí mật nào đó, lén lúc nhỏ giọng nói: “Thiếu tướng, ngài ở đâu?”

Vẻ mặt Diệp Hoài Tây không thay đổi nhìn hắn biểu diễn, vừa không nói chuyện cũng không vạch trần dáng vẻ phối hợp của hắn, kích thích dục vọng biểu diễn của La Thụy: “Thiếu tướng, ngài một mình đi vào nơi nguy hiểm, đã gặp tình huống nguy hiểm gì, thông tin đều đánh không thông.”

“Thông tin đánh không thông?” Diệp Hoài Tây từ trong những lời vô nghĩa của hắn nắm được trọng điểm, dựa vào vách tường rét lạnh vắng vẻ nói, “Thông tin biểu hiện tôi không ở khu phục vụ liên lạc?”

“Đúng vậy, thiếu tướng. Cũng bởi vì như vậy, tôi mới không thể đem thông tin mới nhất báo cho ngài.” La Thụy trả lời.

Diệp Hoài Tây tạm dừng vài giây, ánh mắt nhìn một thân thường phục của La Thụy, rõ ràng kiểu tóc này là vừa mới làm, lại chuyển tới vẻ mặt vô cùng khẩn trương của hắn, rồi đối diện với đôi mắt màu xanh da trời rất là chân thành của La Thụy một lát, hắn hoãn thanh nói: “Cho nên, hiện tại cậu là tính toán hy sinh bản thân đi tìm Tạp Nạp Nhĩ, để cho hắn xuất động một tiểu tổ trinh thám cực mạnh của liên bang đi tìm tôi?”

La Thụy xấu hổ ho nhẹ một tiếng, có chút khẩn trương túm tùm nơ, vẫn cảm thấy được thiếu tướng đang điên tiết ở bên cạnh mình. Làm phó tướng vượt qua ba tháng của Diệp Hoài Tây mà không bị gọi về quân đội cũ, La Thụy biết lúc này nên nói như thế nào để chuyển dời lực chú ý của Diệp Hoài Tây, hắn nói: “Thiếu tướng, nhị hoàng tử liên bang đang ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, hoàng đế bệ hạ biết ngài gần đây sẽ đến bên đó, cố ý dặn dò, kêu ngài đem nhi hoàng tử trở về thủ đô.”

Vẻ mặt Diệp Hoài Tây khẽ thay đổi, đáy mắt tràn đầy trầm tư. Hoàng đế bệ hạ tôn kính đem Cố Tử Khung để lại trấn nhỏ Na Ba Nhĩ này hai mươi năm, làm sao lại nghe nói hắn muốn đến trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, liền trung hợp kêu hắn mang Cố Tử Khung quay trở về? Là vị chuẩn bị thừa kế kia lại ầm ĩ với bệ hạ chuyện gì khiến ngài tức giận sao?

Hắn rũ mắt trầm tư, khiến cho La Thụy luống cuống bất an. Trong đầu La Thụy có rất nhiều chuyện bát quái muốn nói, lại ngại Diệp Hoài Tây không mở miệng hỏi, hắn ngượng ngùng gây ồn ào, chỉ có thể kìm nén, kìm nén đến chính mình nôn nóng sắp chết.

Diệp Hoài Tây suy tư một chút, không thể nghĩ ra được người thừa kế đã làm gì, mà có thể làm cho bệ hạ giận dữ kêu hắn mang Cố Tử Khung trở về. Vừa nhấc mắt đã nhìn thấy khuôn mặt xanh tím của La Thụy, không khỏi hỏi: “Như thế nào?”

“Thiếu tướng, ngài không tò mò đại hoàng tử đã làm cái gì sao?” trên khuôn mặt La Thụy hiện giờ đang viết hàng chữ ‘mau hỏi ta, ta biết!’, dáng vẻ muốn thao thao bất tuyệt, làm cho đôi mắt của Diệp Hoài Tây híp lại.

“Không hiếu kỳ.” Hắn nói, “Không muốn biết.”

La Thụy vừa mới chuẩn bị lải nhải với hắn về chuyện hoang đường mà đại hoàng tử Cố Thiên Lung làm. Ý niệm này vừa nảy sinh trong đầu, còn chưa kịp sinh trưởng, đã bị Diệp thiếu tướng chặt đứt không lưu tình, không gian sinh trưởng còn không có, La Thụy sửng sốt vài giây, phản ứng lại giống như sắp khóc.

Trong hai đại quân đoàn Hổ gầm cùng Long ngâm, hắn là người mang lòng bát quái nhất, không có ai có thể nghe hắn nói. Sợ trêu chọc mầm tai vạ trong quân đoàn, người có thể nghe hắn bát quái chỉ có Diệp Hoài Tây.

Nhưng Diệp Hoài Tây từ nhỏ đều không thích khám phá chuyện thế gian, đối với việc này không có hứng thú, thỉnh thoảng cũng đồng ý làm người lắng nghe, nhưng đó là những tin tức mà cục quản lý dân sự gửi tới, mỗi ngày một tin đúng hạn gửi tới, hắn có thể đọc làu làu nội dung, vài phút kia cũng không thể nào thỏa mãn được hắn. Bởi vậy, La Thụy càng ủy khuất.

Diệp Hoài Tây nâng tay để đến sau gáy, ở trên tuyến thể mà Cố Tử Khung căn qua nhẹ nhàng đè xuống, bống nhiên muốn biết Cố Thiên Lung đã làm cái gì, hắn vân đạm phong khinh hỏi: “Đại hoàng tử đã làm cái gì?”

La Thụy ngây người, phản ứng lại như mở cờ trong bụng nói: “Hẳn thỉnh cầu bệ hạ, hắn muốn trở thành bầu bạn của thiếu tướng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui