Thiếu Tướng Ngài Lại Bị Vợ Đục Sao


Cuối cùng thì năm học thứ ba cũng đến, cậu rất nóng lòng mong chờ cuộc thi săn quái thú sắp diễn ra.

Có thể nói đây là một cuộc thi quy mô lớn với sự tham gia của nhiều trường quân đội với độ khó cao, một tinh cầu lớn và một cuộc chạm trán giữa nhân loại và quái thú.
Mỗi lớp sẽ cử ra năm người mạnh nhất để tham gia, hiển nhiên cậu không hứng thú với giải thưởng nhưng việc được tham gia diệt quái thì cậu hào hứng chết đi được, mà nếu tham gia thì đồng nghĩa cậu phải nổi trội và khả năng cao là bị để ý, điều khiến cậu cảm thấy phiền nhất là nhà họ Lâm.
Nhưng mà làm sao cậu không bị cám dỗ cho được, nếu thể hiện tốt thì cậu có nhiều cơ hội tham gia vào quân đoàn mạnh nhất, càng có nhiều cơ hội lập công.

Hơn hết, thực lực tăng cao thì khả năng thiến tên khốn nào đó cũng tăng lên không ít.
Mà lúc này bên trong khu vực chiến đấu tự do, giờ nghỉ xả hơi.

Các học viên đang tụm năm tụm ba ngồi tán dóc trong lúc nghỉ mệt, Neil ngồi nhìn cậu trầm tư một lúc lâu hắn chợt lên tiếng hỏi “Này, cuộc thi lần này cậu cũng tham gia chứ? Tôi thấy cậu không nên bỏ lỡ cơ hội lần này đâu, đây là cơ hội tốt cho cậu toả sáng, hơn nữa giám khảo chính trong cuộc thi lần này là thượng tướng Lâm Vân Thiên.

Nếu cậu khiến ngài ấy vừa ý nói không chừng tương lai cậu sẽ có hy vọng vươn xa.”
Một câu nói rất đơn giản nhưng vài người ngồi bên cạnh nghe mà không khỏi khinh bỉ trong lòng bèn nói móc “Xấc, cỡ như cậu ta thì làm gì có cửa tham gia chứ, cậu lo cho mình trước đi, không tranh được vé thì cậu cũng đừng có nằm mơ nữa.”

“Phải đó, đám người Lôi tác cầm chắc vé tham dự rồi, mấy người đừng mơ tưởng nữa, tôi thấy lần này chả cần cạnh tranh, cứ đề cử cho xong, năm thứ hạng đầu thì sức mạnh đã rành rành ra đó rồi còn đánh đấm cái gì nữa?’’
Đó là ý kiến của số đông, nhưng đám người Chu Bân sau lần sát hạch trước đã thu lại tâm tư xem thường Tư Không Chiến, hắn cũng chen vào nói “Này Tư Không Chiến, lần này cậu nhất định phải tham gia đó, chuyện tốt như thế này không phải năm nào cũng có đâu.

Hơn nữa cho dù không đoạt giải nhưng nếu biểu hiện xuất sắc vẫn có thể được những người khác để mắt tới, cũng xem như là một cơ hội tốt, cậu nhất định không được bỏ lỡ.”
Những gì bọn họ nói đều có lý, Tư Không Chiến thở dài đáp “Được, nếu các cậu đã nói như thế thì tôi cũng không để các cậu thất vọng, dù không đạt quán quân nhưng ít ra cũng có thể làm rạng danh lớp hai ban số một của chúng ta.” Cậu nghĩ
chỉ cần cậu không quá xuất sắc, không đoạt giải nhất thì chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
“Bốp! Bốp! Bốp!” Tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên khiến tiếng xì xầm bàn tán cũng im bặt, mọi người đều quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
Lôi Tác dẫn đầu một nhóm học viên hổ báo cáo chồn bước lại chỗ bọn họ, xem chừng tưởng mình mãi mãi bất bại nên tới cà khịa “Tốt, có can đảm, tốt nhất cậu dám nói thì dám làm tôi sẽ chờ cậu gia nhập đội, đến lúc đó…đừng làm chúng tôi thất vọng nha hahaha.” Hắn là một kẻ rất tự cao tự đại nhưng hắn cũng có tư cách để kiêu ngạo trong cái lớp này.
Tư Không Chiến chả để tâm lời hắn nói, cậu vẫn ngồi im và lãnh đạm đáp “Tôi chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng, hai vé còn lại tôi và Neil sẽ lấy!” Đây là một lời khẳng định, vì cậu tham gia cuộc thi còn có mục đích khác to không kém.
Neil đang ngồi cắn hạt dưa rồi hóng hớt tự nhiên bị kéo vào cuộc là bia đỡ đạn thì suýt sặc nước miếng, nhưng rồi hắn cũng chỉ biết lắc đầu, cười khổ đáp “Được!” Dù sao hắn cũng đã quyết định là sẽ tham gia.
Mấy tên đứng thứ tư, thứ năm nghe được cái giọng điệu cuồng vọng, tự cao tự đại của Tư Không Chiến mà tức lồng lộn, lập tức phùng mang trợn mắt lên hùng hổ quát “Hừ, không lên nỗi top mười mà cũng không biết xấu hổ, cậu có can đảm thì chúng ta so tài thử xem cậu có cái tư cách đó không đã, đúng là thứ mặt dày, không có gì ngoài tài ăn nói khoác lác.” Tên chết tiệt này dám coi như bọn chúng chết rồi, đúng là muốn bị đánh mà, bình thường bị bọn chúng đánh hình như chưa đã ghiền.
Buổi tuyển chọn chưa bắt đầu mà đánh nhau cậu cũng cảm thấy chán, việc này để Neil xử là được.

Cho nên lúc này cậu này ra bộ dạng hết sức miễn cưỡng nói “Neil, cậu đại diện tôi trả lời bọn họ đi!” Vì đôi bên gần như biết rõ thực lực của nhau nên cậu rất tự tin rằng Neil sẽ thắng.

Neil biết Tư Không Chiến lười tốn thời gian với mấy thằng ngu này nhưng bắt hắn ra chịu trận thì hơi kỳ nha bạn, tôi cũng lười.

Hắn nhướng mày mắng một tiếng “Cậu đúng là lười biếng!” Rồi hắn đứng dậy chấp nhận lời khiêu chiến.
“Được rồi, ai không phục thì tới đây, tôi chấp hết!”
Mặc dù không đạt được mục đích hạ nhục Tư Không Chiến nhưng chỉ cần thắng Neil thì chả ai bảo vệ được tên này, đám người cũng lùi một bước chấp nhận đấu với Neil.
Bình thường thực lực của Neil cũng tạm gọi là mạnh, hắn đứng thứ mười một, còn Tư Không Chiến đứng thứ năm mươi.
Lần này Neil quyết định chơi lớn kiểu “Hết hồn chưa” cho nên hắn cũng không khách sáo nữa.

Hắn nhìn mấy tên trong top mười rồi nói “Tất cả các cậu cùng lên một lượt đi, đánh xong còn về ăn cơm, tôi đói rồi.” Bộ dáng rất là ngứa đòn.
“Phì.” Hàng loạt tiếng cười vang lên.

Tư Không Chiến thì đỡ trán, thằng bạn này cũng thần kinh nốt.
Đám Nhan kỳ trong top mười tức tới nghiến răng, lập tức bước lên phía trước đứng đối diện với Neil hùng hổ quát “Cậu đừng có kiêu ngạo, một mình tôi cũng đủ hạ cậu rồi.”

Neil nhìn đối thủ rồi nhún vay đáp “Vậy sao? Vậy thì tới đi!” Neil ngoắc tay với Nhan kỳ người mạnh thứ tư trong lớp chọc cho hắn tức điên lên.

Một đám học viên lập tức tránh sang một bên chừa cho bọn họ một khoảng sân rộng.
Nhan Kỳ lập tức xông lên đánh với tốc độ cực nhanh, cơ thể hắn có thể nói là vô cùng rắn rỏi, phản ứng nhanh nhạy.

Hơn hết, tinh thần lực của hắn sắp tăng lên cấp S sơ cấp.
Nhưng may mà Neil chơi chung với đám người Tư Không Chiến, Liễu Thanh Phong quá lâu cho nên hắn cũng đã sớm lên cấp S sơ cấp lâu rồi, lại sắp đột phá lên cấp S sơ cấp ba sao.
Neil rất bình tĩnh mà nghênh đón đòn tấn công của Nhan Kỳ, hắn nhàn nhã né tránh, đỡ đòn khiến Nhan Kỳ không cách nào chạm được đến hắn.
Nhan Kỳ tức giận gầm lên “Cậu có gan thì đừng có tránh né nữa, chịu chết đi!” Bàn tay hắn như lưỡi dao xé gió lướt ngang sườn mặt của Neil.
Neil nghiêng người tóm lấy cổ tay Nhan Kỳ, tay còn lại thụi cho hắn một chỏ mạnh tới mức hắn bị đánh văng đi rất xa, nện lên bức tường kim loại vang lên một tiếng ầm rất lớn.
Đám học viên nhìn mà muốn rớt cằm “…” Cú này uy lực còn khủng khiếp hơn cả bọn Lôi Tác nữa.
Lôi Tác “…” Đậu phộng nó chứ….

Thằng này giấu nghề.

Nhan kỳ bị hạ chỉ bằng một cú duy nhất, sau đó được đồng bọn đưa đến phòng y tế, xương cốt của hắn đã bị gãy mấy cái.

Đám học viên còn lại cũng bị khí thế bất ngờ bạo phát của hắn dọa tới xanh mặt “…” Đậu xanh rau má, mạnh tới vậy sao? Vậy tên Tư Không Chiến kia chắc chẳng kém vì hai người thường luyện tập cùng nhau, mà Neil thì chưa bao giờ nhẹ tay với Tư Không Chiến, nhưng mà cậu ta thì chưa lần nào vào khoang trị liệu nằm nghỉ mát.
Một đám người lập tức quay qua nhìn qua cậu “…” Đừng nói là tên này cũng giấu nghề nha.
Tư Không Chiến “…” Mặt tỉnh bơ chớp chớp mắt rồi nói “Mọi người, còn ai muốn đánh với Neil nữa không? Không thì chúng ta đi ăn cơm nhé, tôi đói lắm rồi!”
Ngay cả Lôi Tác cũng cứng họng “…” Hắn cảm thấy vị trí của hắn lần này có khả năng mất vào tay bọn Neil mất rồi.

Nhưng hắn vẫn muốn thử.
“Tư Không Chiến nếu cậu có can đảm thì đấu với tôi một trận,đừng có hèn nhát mà trốn sau lưng kẻ khác, sao nào? Hay là cậu không có lá gan đó?” Thường ngày hắn đã vô số lần hạ Tư Không Chiến một cách nhẹ nhàng, hắn không tin tên này cũng mạnh như Neil.
Mà Neil nghe hắn nói thì lập tức cười trộm “…” Hắn cũng rất muốn xem Tư Không Chiến sẽ đáp trả ra sao?
Trái ngược với sự mong chờ được trông thấy bộ dạng sợ hãi của cậu, lần này Tư Không Chiến sảng khoái gật đầu “Được, tôi sẽ đánh với cậu.”
Tuy đạt được ý đồ nhưng hắn lại không hề vui vẻ như hắn nghĩ, Lôi Tác rút kinh nghiệm của Nhan Kỳ, lần này hắn không khinh địch, vừa bắt đầu trận đánh hắn đã dùng tinh thần lực đánh úp.

Cấp bậc của hắn hiện tại là cấp S sơ cấp hai sao, nói cách khác hắn hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Tư Không Chiến ngược lại không hề bị ảnh hưởng, cậu đáp lại hắn bằng một đòn tương đương, hai người sau đó lập tức lao vào nhau so quyền cước.
Lôi Tác tung một cú đá cực mạnh vào đầu Tư Không Chiến với tốc độ nhanh đến mức gần như không thể tránh thoát, nhưng lại bị cậu dùng một tay đỡ lấy rồi đáp trả lại hắn bằng một cú đá liên hoàn, khiến hắn phải chống đỡ hết sức vất vả, một chân của hắn đã khuỵu xuống sàn, cả người trượt đi một đoạn mới dừng lại, lực tấn công phải nói là mạnh đến mức bản thân hắn cũng cảm thấy ăn không tiêu, hai tay đau vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận