Một bóng đen nhảy qua từng ngôi nhà với vận tốc cực nhanh, chớp mắt cậu đã dừng trên tường thành bảo vệ.
Đứng từ trên cao nhìn bao quát xung quanh, nơi này chính là nơi cậu đặt những bước chân đầu tiên trên con đường chạm tới ước mơ.
Tiền, đó là thứ cậu muốn.
Cậu thả người nhảy xuống cánh rừng âm u đến đáng sợ, rừng già về đêm đến cả thợ săn chuyên nghiệp cũng phải e ngại, nhưng cậu cũng hết cách rồi vì ban ngày bận học, lại không thể để cha lo lắng, nên cậu chỉ có thể chờ đêm khuya để hành động.
Chỉ cần săn được một con quái thú cấp trung là cậu sẽ có một khoản tiền kha khá, đủ để thuê cho cha một căn nhà trên tinh cầu khác giàu có hơn, an toàn hơn.
Lại nói, vì sao cậu chỉ đi một mình? Vì sẽ khó giải thích tại sao cậu có thể làm được và vì sao cậu không lộ mặt? Việc che giấu sức mạnh sẽ khiến cậu chết nhanh hơn nếu gặp phải quái thú mạnh, cho nên thà cậu đi một mình như vậy lúc sử dụng tinh thần lực cũng không bị gò bó.
Vậy cho nên cứ độc hành cho nó nhẹ nhàng, ngoài ra ông lão quái vật còn cho cậu thiết bị trị thương, cho nên những vết thương đều có thể nhanh chóng lành lại rồi hoàn toàn biến mất.
Nếu để người khác hoặc nhóm thợ săn khác thấy được thì xác định là tới công chuyện.
Chỉ là… năng lượng của nó sắp hết và cậu thì không có khả năng nạp cho nó.
Thứ như thế này giá vô cùng mắc, cho nên năng lượng của nó cũng ngốn rất nhiều tiền.
Tư Không Chiến thở dài rồi chạy thẳng tới khu dân cư bỏ hoang tìm quái thú.
Bên trong rừng có rất nhiều chủng loại quái thú, chúng cũng có quy luật bầy đàn riêng, một vài loài lại thích cư trú trong đống tàn tích của những khu dân cư bị bỏ hoang.
Nơi này lại rất dễ gặp phải quái thú cấp cao, khả năng trúng độc đắc và đi bán muối vô cùng lớn.
Nhưng một khi săn giết được một con thì coi như no ấm mấy tháng trời.
Tư Không Chiến mặc chiến phục màu đen lặng lẽ đứng nhìn từ trên đỉnh của một tòa cao ốc đã phủ đầy dây leo, cậu nhanh chóng phát hiện ra một con hắc cự mãng tên “Hắc Mang” đang chậm rãi đi dạo quanh quẩn trên đại lộ không người.
Cấp bậc của nó là quái thú cấp hai trung cấp, nỗi khiếp đảm không hề nhỏ đối với một tiểu đội thợ săn.
Quái thú ở đây phân theo cấp bậc: Thấp nhất là cấp một, sau đó là cấp hai chia làm ba cấp từ sơ cấp, trung cấp đến cao cấp, đỉnh cấp và tăng dần cho tới cấp thứ năm và cuối cùng là cấp huyền thoại.
Thợ săn bình thường sẽ đi theo nhóm và săn quái thú từ cấp hai trung cấp trở xuống, nhóm mạnh hơn thì từ cấp ba cao cấp trở lại vì muốn săn quái thú cấp bốn thì phải hợp lực mới mong hạ được một con.
Vì quái thú thường đe dọa đến các khu dân cư nên quân đội treo thưởng rất cao, hơn nữa trên cơ thể của một số quái thú cũng có những thứ quý giá mà con người cần.
Ví dụ như con cự mãng này, mật của nó là dược liệu quý để điều chế một số loại thuốc đặc hữu.
Nhưng trước khi tiến hành cuộc đi săn, cậu dùng tinh thần lực quét trên diện rộng để đảm bảo không có kẻ giữa đường nhảy ra cướp bóc hoặc khiến cậu bị lộ.
Mặc dù là nói, nơi này vào buổi tối sẽ không kẻ đi săn nào muốn ở lại vào ban đêm, nhưng với những kẻ có thực lực thì lại khác.
Hoàn hảo, đảo mắt một vòng xung quanh cũng không có ai trừ mấy con quái thú cấp một.
Trong bóng đêm tĩnh mịch chỉ còn vang vọng tiếng bước chân của mấy con quái thú đang đói meo cùng tiếng gầm gừ, lâu lâu lại vang lên từng tiếng gầm thét thất thanh, một trận hỗn chiến giữa kẻ đi săn và con mồi.
Gió lạnh mang theo mùi máu tanh bay xa hòa vào cái lạnh của màn đêm, cái lạnh của những cuộc chém giết tàn khốc.
Con Hắc Cự Mãng với thân hình dài trên hai mươi mét đã phát hiện ra cậu, đôi mắt màu đen với dựng đồng thẳng đứng hiện lên sát ý, cái miệng mở rộng để lộ cặp răng nanh nhọn hoắt đầy nọc độc.
Một cú vỗ đuôi thật dứt khoát, theo sau đó là một cú lao người nhanh như chớp về phía trước – “Vụt!” - Thân hình to lớn nhưng linh hoạt nhoáng cái đã biến mất, chỉ còn lại bụi mù bay đầy trời.
Cái miệng to lớn hướng về phía Tư Không Chiến như một cái động không đáy, thân hình nhỏ bé của cậu nó chỉ cần nuốt một cái là không kịp dính kẽ răng của nó luôn.
Trong lúc ngàn cân treo sợi bún thì Tư Không Chiến cũng cấp tốc nhảy ra khỏi tòa nhà, trước khi con quái thú cắn mất một mảng lớn bê tông cốt thép như miếng bánh nướng.
Thế nhưng nó nào có thể dễ dàng buông tha con mồi như thế, chiếc đuôi mạnh mẽ và nhanh như điện xẹt của nó nhanh chóng quất tới, Tư Không Chiến chỉ nghe tiếng gió rít bên tai, cơ thể theo phản xạ tự nhiên mà nghiêng mình tránh đi - “Ầm!” - Một cú đánh hụt đập thẳng vào một tòa nhà khác khiến nó vỡ nát rồi ngã ầm xuống, Hắc Cự Mãng lại bồi thêm những cú đánh bằng đuôi với tốc độ cực nhanh.
“Ầm, ầm ầm.” – Cho dù Tư Không Chiến có nhanh cách mấy cũng khó tránh khỏi việc bị tẩm quất vật lý, lưng cậu bị chóp đuôi của nó quất trúng lập tức cắm đầu bay thẳng về phía những tòa nhà đã đổ nát phát ra một tiếng động trầm đục.
“Khụ, khụ…” – Cậu vừa đau vừa hít bụi nên lập tức ho không kịp thở, bả vai trái đau điếng, chắc là trật khớp chút đỉnh, còn phổi thì suýt bay luôn ra bên ngoài.
Tư Không Chiến cắn răng chịu đau mà bật người tránh đi nơi khác, lợi dụng vật cản để né tránh công kích liên hoàn, năm lưỡi phi tiêu liên tục đảo quanh chờ cơ hội.
Lớp da của Hắc Cự Mãng thuộc loại cứng miễn bàn, tốc độ cũng nhanh khủng khiếp.
Hơn hết, nó còn có thể tấn công bằng tinh thần lực, đây là điểm đáng sợ của quái thú cấp cao, nhưng bù lại thì tiền thưởng cũng cao hơn hẳn những quái thú bình thường.
Sau vài lần tấn công không thành, Tư Không Chiến bị ép phải đánh trực diện.
Thanh gươm cậu mang theo gần như không thể khiến nó bị dù chỉ một vết xước, nhưng không có nghĩa là không có cách đánh bại nó.
Tư Không Chiến hét lớn, dồn toàn bộ tinh thần lực vào đòn đánh này - “Aaaaaaa!” - Cậu dùng tinh thần lực bao lấy thanh gươm, vận dụng khả năng linh hoạt của bản thân liên tục tấn công về chiếc đầu của Cự Mãng khiến nó phân tâm cho màn sau cùng.
Từng nhát chém mang theo luồng tinh thần lực có thể cắt đứt hợp kim đặc biệt liên tục công kích từ mọi hướng, hai luồng tinh thần lực va vào nhau tạo thành những trận chấn động nhất định, đánh sập vài tòa nhà gần đó.
“Gruuu! Ầm! Đùng!” - Cậu lại bị chiếc đuôi rắn quất mạnh, đập người vào một toà nhà, đánh sập vài bức tường rồi mới dừng lại.
“Khụ!” – Tư Không Chiến lập tức nôn ra một búng máu lớn, lần này cậu có chút nhọ rồi, con quái thú này quá khó chơi lại quá mức linh hoạt, công thủ đều rất lợi hại.
“Lợi hại thật, con quái thú này thật sự là quá thông minh, phải làm thế nào đây? Nếu không thể dùng sức mạnh để ép nó lộ ra sơ hở thì chỉ có thể dùng mưu.”
Bàn chân của Tư Không Chiến giẫm mạnh lên đống bê tông vỡ nát khiến nơi đó bị vỡ nát thêm lần nữa, bụi mù bắn lên cao.
Tốc độ di chuyển cũng tăng lên nhanh chóng, thoáng cái cậu nhanh chóng nhảy lùi lại, tránh đi cú tấn công trực diện của cự mãng.
Một cú táp đuổi theo sát nút, Tư Không Chiến cố gắng xoay người tránh đi, cái đầu to lớn trực tiếp lướt qua bên người, cậu thậm chí còn nhìn thấy hình dáng thê thảm của mình phản chiếu trong mắt của nó.
Chân cậu vừa chạm đất liền đổi địa điểm khác có lợi thế hơn, lúc này tinh thần của cậu đã căng chặt hết mức.
Một người một rắn cứ như thế giằng co cả một buổi trời mà Tư Không Chiến vẫn chưa thể tìm thấy cơ hội để ra tay, đôi mắt màu đen quét nhanh một vòng địa hình xung quanh, cuối cùng cậu cũng tìm thế một địa điểm vô cùng thích hợp, trong đầu của cậu đã có một kế hoạch hết sức điên khùng.
Cậu bật người nhảy lên một tòa nhà, con Cự Mãng cũng đuổi theo bén gót, sóng tinh thần lực bắn thẳng về phía cậu.
Thời gian trong khoảnh khắc này như trôi chậm lại trong mắt của Tư Không Chiến, cậu xoay người giữa không trung, bình tĩnh đối diện với cái miệng to lớn của quái thú.
Chiến đao trong tay nhẹ nâng lên đỉnh đầu rồi sau đó gồng mình đánh trả bằng một nhát chém có sức mạnh tương đương.
Hai luồng sức mạnh khủng khiếp đánh thẳng về phía nhau phát ra một vụ nổ vô cùng mạnh thổi bay mấy tòa nhà bên cạnh, ngay cả cậu cũng bị đánh văng nhưng may mắn là cậu đã kịp trụ lại khi đạp chân lên một tòa nhà khác sau đó là một lần nữa xông thẳng về phía quái thú bồi thêm một cú chém từ trên cao xuống, nếu nó dùng đầu đáp trả thì quá tốt, thế nhưng Hắc Cự Mãng lại trở mình quất mạnh đuôi về phía cậu.
Ầm một tiếng, Tư Không Chiến lại văng đi như viên đạn rồi xuyên qua một tòa nhà, nơi đó lập tức bị đánh sập một phần.
“Khốn Kiếp” Tư Không Chiến đã đánh đến mức máu nóng hết cả lên, đôi mắt của cậu đỏ ngầu, cả người không chỗ nào là không đau, miệng vết thương không ngừng có máu chảy ra.
Cậu không ngờ con quái thú này lại tinh ranh tới như vậy, không hổ là quái thú cấp cao.
Cảm thấy không thể dùng cách bình thường để đối phó, Tư Không Chiến đành dùng cách khác, không có trợ thủ là điểm chí mạng của cậu lúc này.
Nhưng nếu thua thì có thể chạy chứ không nhất thiết là phải bỏ mạng oan uổng, bây giờ quay đầu bỏ chạy cũng là thượng sách.
Nhưng Hắc Cự Mãng nào chịu buông tha như thế, thấy con mồi rơi vào thế yếu nó lại càng hăng máu mà đuổi theo.
Mặc dù con mồi không đủ nhét kẽ răng nhưng lại rất mạnh, nếu hôm nay kẻ này không chết thì lần sau gặp lại nói không chừng bản thân nó sẽ phải chết.
Tư Không Chiến bỏ chạy nhưng vẫn quay đầu nhìn phía sau lưng rồi cười tà, ngón tay nhẹ nhàng điều động năm lưỡi dao.
Cậu bật người nhảy lên không trung, tung một cú chém về phía quái thú, tuy nhiên uy lực thì không có bao nhiêu.