Thiếu Tướng Ngài Lại Bị Vợ Đục Sao


Vì cậu không thể lùi bước, một bước chân tiến về phía trước của cậu là một chiếc chìa khoá mở ra cánh cửa tương lai tươi sáng cho cha.

Cậu không thể bỏ cuộc, không thể đầu hàng, cậu vẫn có thể chiến đấu.
Thế nhưng ngay lúc này đây Tư Không Chiến lại cảm nhận được một trận rét run bất ngờ ập đến, lông tóc cũng theo đó mà dựng đứng - “Toang!” - Cậu chưa kịp cảm thán xong thì một trảo mang theo uy áp khủng bố đã đánh tới bên sườn.

Móng vuốt khổng lồ, sắc nhọn với tốc độ tia chớp giáng xuống, một con hoả sư cấp ba bất thình lình xuất hiện ngay phía sau lưng mà cậu lại không phát hiện ra, chết thật.

Rõ ràng là cậu không nhìn thấy nó, mà nói đúng hơn là nơi này vốn không thể có Hoả Sư, vì địa bàn của chúng nằm ở khu phía Bắc, còn nơi này là khu nam.
Tiếp đến là một loạt tiếng động đinh tai nhức óc vang lên - “Ầm! Đùng!” - Với kinh nghiệm xương máu sau nhiều lần xông vào chỗ chết, Tư Không Chiến dựa vào phản xạ bản năng mà vung chiến đao đáp trả, tránh thoát một trảo nhưng vẫn bị lực phản chấn của nó đánh cho văng xa cả mấy trăm mét, tông sập một bức tường mới dừng lại.
“Khụ!” - Tư Không Chiến nhanh chóng chui ra từ trong đống đổ nát rồi tung người tránh thoát một cú táp của bọn quái thú cấp một.
Sáu quái thú cấp hai cùng lúc xông lên làm thịt một mình Tư Không Chiến, mùi máu tươi trên người cậu càng khiến bọn chúng hăng máu hơn.

Gió lạnh gào thét trong đêm đen, sáu quái thú như hoà cũng màn đêm mà điên cuồng cắn xé.
Nhìn đám quái thú đang bao vây, Tư Không Chiến siết chặt thanh chiến đao trong tay, sáu lưỡi đao vững vàng bay lượn lờ xung quanh.
Một bầu không khí sặc mũi chết chóc và vô cùng căng thẳng.

Cậu không thể không chửi một câu - “Khốn kiếp thật, bọn hắc hổ với hoả sư từ khi nào chơi đã chơi chung với nhau vậy chứ?” - Mà mặc kệ chúng nó có gian tình từ khi nào, chạy trước tính sau.

Kế hoạch có biến thì cậu cũng không dại gì mà liều mạng.

Thấy phe mình có lợi thế, một con Hắc hổ lập tức xông lên, những con khác cũng không chần chừ mà lao vào hội đồng, đứng trước sự tấn công dồn dập không ngừng nghĩ của đám quái thú, Tư Không Chiến vẫn không hề nao núng, ánh mắt kiên định chứa đựng quyết tâm, đôi mắt màu đen trong vắt lại hiện lên một tầng tia sáng màu vàng óng đẹp như ánh nắng sớm mai ấm áp.


Đôi chân nhỏ bộc phát tốc độ lên mức cao nhất, đao ảnh mênh mông, thân hình như quỷ mị, chiến đao vừa xuất là một đường đao quang mãnh liệt chém xuống.

Nơi chiến đao chém qua là một quái thú ngã xuống, sáu lưỡi đao cũng trong ngoài phối hợp hạ những quái thú cấp hai, tuy làm vậy rất tốn sức và nguy hiểm nhưng cậu cũng không có lựa chọn khác, đám quái thú này không con nào là không “cơ hội”.

Trận chiến ác liệt cứ thế diễn ra chớp nhoáng, quái thú chết như ngả rạ, nhưng khi cậu còn chưa kịp thở thì con Hắc hổ cấp ba sơ cấp đã nhập cuộc, hàm răng khủng bố của nó va chạm vào thanh chiến đao tạo ra âm thanh keng keng nghe mà lạnh ót, thân đao chấn động một lúc lâu, còn bàn tay của cậu thì tê dại.

Con quái thú mà cậu nhắm đến đã không chịu ngồi nhìn mà xông lên trợ chiến, trước khí thế hung hãn đó Tư Không Chiến vẫn không hề nao núng dùng chiến lực mạnh nhất của mình một chiêu tất sát.
“Gào!” - Con quái thú gầm lên lần cuối rồi im bặt, cơ thể to lớn, cao trên ba mét cứ thế ngã ầm xuống, một vùng trời mù mịt bụi đất không thể nhìn thấy cái gì.
Nhưng mà một trận tập kích bằng lửa thì có mù cũng biết nóng nha - “...” - Suýt thì cậu quên mất con hoả sư này.

Khốn kiếp, lửa của nó nóng đến mức thép cũng tan chảy chứ đừng nói là cậu.
Tư không Chiến lại đâm đầu chạy trối chết, lần này đừng nói thành quả, ngay cả mạng cũng không biết còn không?
Bây giờ cho dù là tinh thần khống chế sư cũng chưa chắc toàn thắng, ngọn lửa của Hỏa Sư trung cấp quả thật là không thể xem thường được.
Một trảo lại một trảo nối tiếp nhau trút xuống - “Keng,keng, keng, keng.

Phừng!” - Một ngọn lửa nóng cháy bất ngờ phun ra từ miệng của nó, sức nóng vô cùng khủng khiếp, đến sắt cũng phải chảy, chiến đao của cậu lập tức nóng lên, suýt thì cậu phải quăng luôn thanh đao.

“Shtttt” - Nóng, nóng quá.

Tư Không Chiến vừa nhảy lùi lại phía sau vừa dùng tay che mặt của mình lại, lỡ mà bị hủy dung thì số tiền cậu vất vả kiếm được sẽ bốc hơi hết.

Cha cậu mà biết thì chắc chắn là sẽ nổi giận, sau đó là bắt cậu đi chữa trị.


Ngửi được mùi cháy khét trên người mình, Tư Không Chiến đau lòng 0,1 giây.

Sau đó vội hít sâu một hơi rồi chiến tiếp, lỡ mà xấu trai rồi thì biết ăn nói với cha làm sao đây? Không lẽ nói “con nghịch lửa” à? Chơi ngu thế mà cũng nói được thì rõ là muốn đội quần.
Một liều thì ba bảy cũng liều, bây giờ cậu chỉ cần chạy trốn khỏi sự truy đuổi của con Hoả Sư này là xem như êm chuyện.

Bàn tay trái của cậu vẫy nhẹ, sáu thanh phi đao đã đổi chỗ với thanh Truy Hồn Chủy, vũ khí cấp bậc càng cao thì cơ hội thắng lợi càng lớn.
Tư không Chiến không đối đầu trực tiếp với Hoả Sư nữa mà sẽ chuyển sang công kích từ xa.

Cậu dùng tinh thần lực phát động công kích, Truy Hồn Chủy ảo diệu như tên gọi, một khi xuất thì không thấy máu sẽ không dừng.

Đòn công kích liên hoàn chớp nhoáng từ bốn phương tám hướng với lực sát thương tuyệt khiến Hoả Sư bắt đầu nóng nảy hơn.

Nó điên cuồng vung móng vuốt, phun từng ngọn lửa nóng vào không gian quanh nó tạo thành biển lửa ngút trời, không gian quanh nó cũng bị nóng tới mức vặn vẹo mơ hồ.
Thế nhưng con Hỏa Sư này làm gì có chuyện cho cậu nhàn rỗi ngồi không xem xiếc.

Lại một lần đối đầu trực diện, cậu bị nó vồ cho một phát, bên sườn lập tức xuất hiện một vết thương rõ sâu.

Tốc độ của nó nhanh khủng khiếp, cậu căn bản khống phải đối thủ, Tư Không Chiến bị đánh văng vào bên trong một tòa nhà, sau khi đứng dậy thì lập tức xoay người bỏ chạy, chạy sâu vào bên trong, lợi dụng địa hình tránh thoát mấy đòn tấn công liên tiếp của quái thú.
“Gầm!” - Con quái thú càng điên máu đuổi theo, tông sập từng mảng bê tông như thể nó được làm bằng bột bánh.

Thân bình cao lớn tới ba mét, nặng hai ngàn ký của nó quả thật là một con quái vật bất bại.

“Gừ!” - Mắt thấy con mồi sắp chạy mất, nó lập tức phun lửa truy sát.
Sức nóng khủng khiếp của ngọn lửa gần như nung chảy mọi thứ nơi nó lướt qua, Tư Không Chiến cảm thấy mông mình sắp chín tới nơi rồi, đậu xanh thật còn bốc mùi khét lẹt nữa chứ.

Đúng, quần áo của cậu bị sức nóng nung cho quéo hết cả rồi.
Giây cuối cùng trước khi bị nướng chín thì cậu cũng kịp chạy thoát ra khỏi tòa nhà tránh thoát một kiếp làm “gà trong biển lửa”, phi thân nhảy xuống mặt đất phía dưới rồi lẫn đi thật nhanh, mà tiếng đổ nát ầm ầm vẫn đuổi theo sát nút.
Tư Không Chiến vừa chạy được một đoạn thì đã không kiềm nỗi mà ho ra một ít máu - “Khụ!” - Chết thật.

Mất máu quá nhiều khiến cậu cảm thấy choáng, mà con hoả sư thì rõ một bộ không chết không buông mà.
Tới nước này chết thì chết thôi, mặc dù không cam tâm nhưng quả thật là cậu đã không còn đường lui nữa.
Tư Không Chiến dồn hết sức lực còn lại cho đòn đánh cuối, cậu tung người, mượn lực nhảy lên toà nhà cao nhất.

Ngón tay nhẹ nhàng điều động sức mạnh, đem tất cả tất sức lực dồn cho đòn quyết định.
Hoả sư cũng cùng lúc xông lên, cái miệng rộng khủng bố của nó đã đến ngay sát bên cậu, chỉ một cái chớp mắt là cuộc đời cậu đi tong.
‘‘AAAAAAAA’’ - Tất cả sức mạnh trong cơ thể cậu bảo phát, sóng tinh thần lực từ trên không giáng xuống - “Tinh Thần Cuồng Bạo!”
Tinh Thần lực theo Thanh Phong chiến đao một đường bay thẳng vào miệng Hoả Sư rồi xông thẳng lên đầu của nó mà náo loạn bên trong.
Tinh thần lực của đôi bên không ngừng đấu với nhau nhưng sự tấn công từ bên trong của vũ khí thì nó lại không thể chống cự.
Con quái gầm lên, giương vuốt trảo vào người cậu trước khi nó mất đà lao thẳng xuống mặt đất tạo ra một tiếng “ẦM” nặng nề.

Sau tiếng gầm khủng bố là khoảng không im lặng đến đáng sợ.

Trận chiến lúc này đã thật sự kết thúc, Tư Không Chiến cũng ngã xuống nằm cạnh bức tường đổ nát, trên người toàn máu là máu, ánh sáng trong đôi mắt ảm đạm dần rồi chìm vào bóng tối.
Qua không biết bao lâu, cậu mệt mỏi hé mở một con mắt, mơ màng nhìn bóng tối phía dưới mặt đất, cậu nhìn thấy gót chân của ai đó trông rất quen thuộc, còn cậu thì đang lắc lư trên trông trung.
Ông lão quái vật… là ông sao? Bỗng chốc cậu cảm thấy an tâm vô cùng rồi buông bỏ giãy giụa mà chìm vào bóng tối.
Ông lão quái vật đã giúp cậu thu thập vật phẩm, còn vũ khí thì chí ít cũng còn cây Thanh Phong chiến đao và truy hồn chủy là vẫn không bị hư hao gì.
Ông thở dài rồi một cái rồi nói - “Vận may không tệ đó nhóc con, nhưng như vậy vẫn còn kém, rất kém.


Phải tiếp tục cố gắng hơn nữa.” - Lão biết cậu sẽ không nghe thấy nhưng vẫn cứ thích lầm bầm cho đã miệng.

Sau khi giúp cậu trị thương thì lão cũng lặn mất tăm.
Trong bóng tối, trong sâu thẳm tâm hồn, Tư Không Chiến vẫn không ngừng giãy giụa “Không, ta không thể chết.

Ta nhất định phải sống để đưa cha đến tinh cầu khác có cuộc sống tốt hơn, ta nhất định phải sống’’ Khi mà sức mạnh ý chí, sức mạnh tinh thần hoà làm một sẽ trở thành một nguồn sức mạnh to lớn.

Tư Không Chiến lần nữa mở mắt, quang cảnh xung quanh vẫn là một màn đêm thăm thẳm nhưng đã không còn là khu phế tích đổ nát mà là tán cây che kín bầu trời.

Nơi này chắc chắn là rừng an toàn, cậu thử cử động tay chân một chút, vết thương trên người hầu như đã không còn cảm giác đau.

Còn sống là tốt rồi, Tư Không Chiến nhẹ nhàng thở ra một hơi, đã có lúc cậu nghĩ rằng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng trong cuộc đời của mình, cũng còn may… may là cậu đã làm được.
Cậu ngồi dậy, nương theo chút ánh sáng yếu ớt mà kiểm tra lại bản thân một lần nữa, những vết thương đều đã khép miệng và lành lặn hoàn toàn, duy chỉ có quần áo là nát bương và dính đầy máu.

Cậu vội vàng sờ lên cổ, chiếc nhẫn không gian vẫn còn đó, may mà có ông lão quái vật, nếu không thì lần này cậu không bị quái thú đến sau giết chết thì cũng bị những thợ săn khác “lột” sạch đồ.
Mặc dù lần này cậu khá thảm hại nhưng may mà ba mươi triệu của cậu không bỏ cậu mà đi, Tư Không Chiến thầm nghĩ mà mừng rơi nước mắt.

Bù lại thì cậu lại phải tốn một mớ tiền mua trang phục chiến đấu mới, bộ đồ của cậu hiện tại quả thật là không thể cứu vãn được nữa.
Trận chiến lần này gần như vắt sạch sức lực của cậu, Tư Không Chiến đã khá chật vật mới có thể quay trở về nhà, đi tắm, sau đó lăn ra giường ngủ say như chết, kể cả việc cha cậu rời đi lúc nào cậu cũng không biết.
Cậu ngủ đến tận trưa mới tỉnh, vì hôm nay là cuối tuần nên cậu mới có thời gian đi đổi vật phẩm lấy tiền thưởng.

Mất một lúc cải trang, thay một bộ đồ dành cho thợ săn, từ con hẻm vắng cậu bắt đầu tới chi nhánh của hiệp hội thợ săn, kéo khăn che mất nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt và vết sẹo dài, trên vai là chiếc balo đặc biệt dành để chứa vật phẩm.

May cho cậu là lão quái vật tiện tay gom hết thành quả cho cậu, chứ không thì hôm nay cậu sẽ đau lòng mức tới bỏ ăn luôn quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận