Tuy đau lòng, nhưng không muốn làm Liên Kỳ Quang thất vọng, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ đành bồi vợ yêu đi nhìn hai bé con kia.
Bên ngoài, Liên Kỳ Quang đưa tay áp lên mặt kính thủy tinh nhìn hai cục nắm trong khoang dinh dưỡng, ánh mắt kinh ngạc mở to: “Bọn nó thật sự lấy ra từ bụng tôi à?”
Liên Kỳ Quang quay đầu lại nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền ở phía sau, một tay chỉ hai bé, một tay xoa xoa bụng mình.
Hạ Hầu Thiệu Huyền hé miệng, đáy mắt ẩn ẩn ý cười, gật nhẹ đầu: “Ừ.”
“Thật nhỏ.” Liên Kỳ Quang kinh ngạc đưa tay chỉ chỉ tấm kính: “Tôi dùng một ngón tay thôi cũng có thể ấn chết bọn nó.”
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Hạ Hầu Thiệu Huyền tiến tới, từ phía sau ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đó là con của chúng ta, không phải đám tang thi bên ngoài.”
Liên Kỳ Quang nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn hai nhóc, có chút ghét bỏ: “Bộ dạng bọn nó thực xấu! Một chút cũng không giống tôi. Cũng không giống anh, anh rất lợi hại.”
Hạ Hầu Thiệu Huyền ‘xì’ một tiếng bậc cười, đưa tay điểm điểm cái trán Liên Kỳ Quang: “Bọn nó còn nhỏ, chờ trưởng thành rồi thì sẽ xinh đẹp giống như vợ.”
Không biết có phải nghe thấy Liên Kỳ Quang cười nhạo hay không, hai bé con đạp đạp chân, cái miệng nhỏ hé ra hợp lại, thoạt nhìn giống như đang kháng nghị.
Liên Kỳ Quang tựa vào cửa sổ thủy tinh, một tay gõ gõ mặt kính, phát ra âm thanh thanh thúy. Mỗi khi cậu gõ, hai nhóc con trong khoang dinh dưỡng liền đạp chân một cái.
Ánh mắt Liên Kỳ Quang sáng rực, giống như phát hiện một chuyện thú vị, bàn tay theo tiết tấu gõ gõ lên mặt kính, vui vẻ nhìn hai bé quơ quào tay chân.
Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ nắm tay Liên Kỳ Quang: “Đừng nháo loạn, khóc lên sẽ không tốt.”
Bị Hạ Hầu Thiệu Huyền ngăn cản, Liên Kỳ Quang bất mãn dẩu mỏ, ngược lại giống như nghĩ tới gì đó: “Chúng ta đặt tên cho bọn nó, được không?”
“Tốt, em đặt đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền xoa xoa mái tóc mềm mại của Liên Kỳ Quang, gương mặt lãnh ngạnh kiên quyết ẩn ẩn ấm áp.
Liên Kỳ Quang mặt than nhìn hai bé con, ánh mắt lộ rõ suy tư. Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng không đánh gảy, giữ nguyên ý cười nhìn vợ.
“Bằng không…” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, thử nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Kêu nắm cùng bánh bao, được không?”
“Tốt.” Hoàn toàn không dị nghị gật đầu.
“! ! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền vừa gật đầu xong, hai bé con vốn im lặng đột nhiên hé miệng, oa oa khóc lớn.
Liên Kỳ Quang ngốc ngốc nhìn hai bé con, đờ đẫn vươn tay gõ gõ mặt kính: “Bọn nó, hình như không thích.”
Hạ Hầu Nắm, Hạ Hầu Bánh Bao…
“Không, rất êm tai, rất có… nội hàm.” Hạ Hầu Thiệu Huyền mím môi nhịn cười, bả vai run rẩy lộ rõ lúc này anh đang nhịn thực vất vả.
“Vợ.” Rốt cuộc không thành lòng để bé con nhà mình chịu tội, Hạ Hầu Thiệu Huyền bật cười lắc đầu nói: “Nắm cùng bánh bao làm nick name, đặt thêm một cái tên chính đi.”
“Tên chính?” Liên Kỳ Quang có chút hoang mang, hiển nhiên bị vấn đề ‘khó khăn’ này làm mơ hồ.
Thấy Liên Kỳ Quang suy nghĩ thực cực khổ, Hạ Hầu Thiệu Huyền suy tư một lát, hỏi: “Vợ, họ của em là gì? Nếu thật sự nghĩ không được thì ghép họ hai chúng ta lại, chỉ là tên thôi, không cần quá long trọng.”
“Tôi không có họ.” Liên Kỳ Quang buồn rầu lắc đầu: “Người phụ nữ kia sinh tôi ra ở khu chạy nạn, cho bà ý bội khối bánh quy, tôi có thể theo bất kỳ họ nào.”
Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc, trong lòng cũng thực ảo não mình không suy nghĩ kĩ, Liên Kỳ Quang tới từ nơi đó, chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu vấn đề này căn bản không có đáp án.
“Cảnh Thần!” Không để ý tới vấn đề Hạ Hầu Thiệu Huyền vừa hỏi, Liên Kỳ Quang nghĩ ngợi nửa ngày, đột nhiên túm lấy cánh tay Hạ Hầu Thiệu Huyền kêu lên: “Nam nhân thì gọi là Cảnh Thần, nữ nhân thì gọi là Cảnh Hạc.”
Đột nhiên bị Liên Kỳ Quang túm lấy, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất thời không kịp phản ứng, chờ đến khi hiểu ra lời cậu nói, anh nhất thời có chút đau đầu.
Nam nhân? Nữ nhân? ?
“Vợ…” Hạ Hầu Thiệu Huyền xoa xoa mi tâm, thở dài một hơi ôm lấy bả vai Liên Kỳ Quang: “Không thể gọi bọn nó là nam nhân cùng nữ nhân, phải gọi là con trai cùng con gái.”
“Tôi chính là nam nhân, anh cũng thế!”
“Bọn nó còn nhỏ, không giống chúng ta, hiện giờ phải gọi là trai với gái, chờ đến khi bọn nó trưởng thành, giống như chúng ta, khi đó mới gọi là nam nhân cùng nữ nhân.”
Liên Kỳ Quang nhíu mày, biểu thị không hiểu.
Hạ Hầu Thiệu Huyền biết nếu còn giải thích thì lại càng loạn hơn, dứt khoát chuyển đề tài: “Hạ Hầu Cạnh Thần, Hạ Hầu Cảnh Hạc, rất êm tai.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý: “Chọn tên này đi.”
“Này từng là tên giả của tôi khi tới căn cứ khác chấp hành nhiệm vụ, hiện giờ cho bọn nó.” Liên Kỳ Quang gật đầu, bộ dáng rất có đạo lý.
Hạ Hầu Thiệu Huyền đầu tiên là ngẩn ra, đợi đến lúc nhìn thấy bộ dáng ‘hào phóng’ của Liên Kỳ Quang, nhất thời lại phì cười.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Bọn nó gọi theo tên của tôi, sau này nhất định cũng giống tôi trở thành cường giả thực lợi hại, cũng thực may mắn!”
Nhìn ánh mắt tỏa sáng của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút sững sờ.
Liên Kỳ Quang nhếch khóe môi, phối với gương mặt không chút biểu cảm, trước sau vẫn ngơ ngác như vậy, thoạt nhìn phá lệ đáng yêu.
“Ở thời tận thế nhiều năm như vậy cũng không chết, lúc chết rồi còn có thể gặp anh, tôi thật sự là phi thường may mắn.”
Liên Kỳ Quang cong cong khóe mắt làm Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút rung động, ôn nhu ôm Liên Kỳ Quang vào lòng: “Anh cũng thực may mắn, có thể gặp được em là may mắn lớn nhất cuộc đời này của anh.”
“Ai!” Bị Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm, Liên Kỳ Quang đột nhiên kéo anh tới, tựa vào tấm kính thủy tinh thật dày: “Anh xem! Bọn nó ngừng khóc rồi.”
Không khí ấm áp khó có bị đánh gảy, Hạ Hầu Thiệu Huyền vừa tức vừa buồn cười nhìn bóng lưng Liên Kỳ Quang, tiến tới đứng bên cạnh, học theo động tác của vợ cúi người, một tay gõ gõ mặt kính thủy tinh, nhìn hai bé con trong khoang dinh dưỡng: “Có vẻ, chúng cũng thích tên này.”
Liên Kỳ Quang quay đầu nhìn sườn mặt mang ý cười của Hạ Hầu Thiệu Huyền, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nắm lấy tay anh. Hạ Hầu Thiệu Huyền giật mình, quay qua nhìn cậu, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Liên Kỳ Quang cụp mi mắt, hé miệng, bất quá lại không biết nên biểu đạt thế nào: “Tôi, tôi kỳ thật cũng không muốn rời khỏi anh, nhưng mà…”
Nhìn Liên Kỳ Quang lắp bắp nói năng lộn xộn, Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng thẳng dậy, tay kia nắm chặt lấy bả vai cậu, biểu tình bình tĩnh.
“Đây là lần đầu tiên, và anh cũng sẽ để nó trở thành lần cuối cùng.”
“…” Liên Kỳ Quang.
Hạ Hầu Thiệu Huyền gạt đi mớ tóc hỗn độn trước trán Liên Kỳ Quang, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo nhìn ảnh ngược trên tấm kính thủy tinh: “Vợ, một khắc đó, anh thực sự rất hận em.”
Liên Kỳ Quang cúi đầu, trầm mặc không nói.
“Anh không dám tưởng tượng có lẽ em sẽ vĩnh viễn không trở về nữa, mỗi khi nghĩ tới khả năng này, anh hận tới mức muốn phát điên.”
Hạ Hầu Thiệu Huyền quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ánh mắt Liên Kỳ Quang: “Vợ, chúng ta ở bên nhau mấy năm nay, anh thương em, sủng em, yêu em, anh cứ nghĩ mình là ràng buộc mà cả đời này em không thể nào dứt bỏ được.”
“Chính vì vậy, tôi muốn anh phải sống.” Liên Kỳ Quang bình tĩnh nhìn lại Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Tôi muốn anh phải hảo hảo mà sống.”
“Không có em anh con mẹ nó có thể sống được sao! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền nắm chặt bả vai Liên Kỳ Quang, thấp giọng rống giận, ánh mắt cơ hồ sắp phun ra lửa.
Nhóc hư hỏng này! ! Cưng chiều nhiều năm như vậy, thật không ngờ không bổ não được chút nào! Ngay cả điều này sao cũng không hiểu cơ chứ! !
Mặt không chút biến đổi nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền đang tức giận, Liên Kỳ Quang đờ đẫn đưa tay chỉ chỉ hai bé con trong khoang dinh dưỡng: “Anh muốn gia bạo tôi à?”
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Liên Kỳ Quang đẩy Hạ Hầu Thiệu Huyền, trầm mặc xoay xoay bả vai bị anh nắm tới phát đau, Hạ Hầu Thiệu Huyền lạnh mặt nhìn nửa ngày, cuối cùng không thể nhịn được, tiến tới cầm bả vai Liên Kỳ Quang, nhẹ nhàng mát xa.
“Đau không?”
Liên Kỳ Quang liếc mắt nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn nghiêm nghị, có chút mất tự nhiên, kéo tay anh: “Không đau như lúc ở trên phi thuyền!”
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Thực xin lỗi.” Cương cứng nửa ngày, thấy Liên Kỳ Quang quyết tâm không để ý tới mình, ý lạnh trên mặt anh tản đi, tiến tới ôm lấy cậu, thấp giọng trấn an.
“Anh chỉ là quá tức giận, vợ, em không hiểu được mình quan trọng thế nào với anh. Đã không còn em, thế giới của anh thật sự sụp đổ.”
“Tôi biết.” Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh quay mặt đi, bên tai có chút đỏ ửng: “Bằng không, lúc ở trên phi thuyền anh hung như vậy, tôi đã cho anh hủy diệt nhân đạo từ sớm.”
Hạ Hầu Thiệu Huyền nhếch khóe môi, tuy rất muốn nói với Liên Kỳ Quang, cậu không phải đối thủ của anh, bất quá hiếm có khi Liên Kỳ Quang thẹn thùng, tâm tình Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất thời tốt hơn hẳn.
“Ngoan, lần sau anh sẽ ôn nhu.” Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu mổ bên khóe môi Liên Kỳ Quang một chút.
“Đừng hòng có lần sau! ! Không được hôn tôi! Không được ôm tôi, cũng không được làm chuyện kỳ quái kia với tôi nữa! !” Liên Kỳ Quang hừ nhẹ một tiếng, xoay người, để lại cho Hạ Hầu Thiệu Huyền một cái bóng lưng thật to.
Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất thời xụ xuống, có chút buồn rầu gãi gãi đầu. Ba điều này hình như mình không làm được điều nào đi?
Thực giận rồi à? Rốt cuộc làm sao dỗ đây a…
Ngay lúc Hạ Hầu Thiệu Huyền đang cân nhắc xem cần thỉnh người khác viện trợ hay không thì không hề nhìn thấy Liên Kỳ Quang đưa lưng về phía mình, nơi khóe miệng hơi nhếch lên.
…
Trong một căn nhà bỏ hoang, một viên tinh hạch dần mất đi vẻ sáng lóng lánh vốn có, chậm rãi ảm đạm, biến thành một đống bột phấn. Tô Lang thu hồi dị năng đứng dậy nhìn về phía Vu Mã Viêm đang đứng trước cửa sổ, há miệng muốn nói lại thôi.
Vu Mã Viêm hơi liếc mắt, lạnh giọng mở miệng: “Nói!”
Tô Lang nhìn huyết nhân nho nhỏ nằm trên chiếc giường đơn sơ, lắc đầu thở dài: “Bị thương quá nặng, cho dù dùng sức mạnh của tinh hạch cũng chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài một hơi. Hơn nữa không biết vì cái gì, miệng vết thương bài xích sức mạnh của tinh hạch rất mạnh, cho nên không thể hồi phục như vũ.”
“Thế nên?” Vu Mã Viêm xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Lang.
Tô Lang bình tĩnh đón nhận tầm mắt Vu Mã Viêm: “Đứa nhỏ này không thể chống đỡ được bao lâu nữa.”
Đôi tay dưới ống tay áo đột nhiên siết lại, đầu móng tay bén nhọn đâm vào da thịt, truyền tới cơn đau nhức.
Trầm mặc hồi lâu, Vu Mã Viêm gật đầu ý bảo Tô Lang: “Ra ngoài đi.”
“Vâng!” Tô Lang gật đầu, xoay người rời khỏi phòng.
Nương theo ánh trăng đỏ rực ngoài cửa sổ, Vu Mã Viêm nhìn đứa nhỏ co thành một đoàn trên giường, một tia khác thường trong lòng mãi không thể tiêu tan.
Khi nhìn đứa nhỏ xông tới chắn trước mặt, máu tươi phun ra nhuộm đỏ quần áo tóc tai mình. Nhìn hô hấp đứa nhỏ ngày càng yếu đi, thân thể cũng bắt đầu lạnh như băng.
Không thể phủ nhận, hắn có chút kích động.
Ngoại trừ thầy, người đầu tiên, cũng là người duy nhất làm hắn hoảng hốt đến vậy.
Vu Mã Viêm trầm mặc hồi lâu, đi tới bên giường, nhìn bé con trên đó, chậm rãi cúi người xuống, giam cầm Cừu Ly Mạch trong vòng tay lạnh băng của mình, dần dần áp người xuống.
Nghe thấy hơi thở yếu ớt như có thể biến mất mất cứ lúc nào ở bên tai, Vu Mã Viêm rõ ràng cảm nhận được lồng ngực mình đau đớn.
Từ khi nào?
Từ khi nào đứa nhỏ này đã làm anh để ý đến vậy?
“Tôi sẽ không để con chết.”
Đôi môi Vu Mã Viêm mềm nhẹ xẹt qua ngũ quan Cừu Ly Mạch, lưu luyến trên đôi môi, cuối cùng dừng lại trên cần cổ mảnh khảnh.
“A Ly, mạng con là của tôi, tôi không cho phép con chết, cho dù phải sống trong thống khổ, con cũng phải hảo hảo mà sống cho tôi.”
Dưới ánh trăng, đôi môi đỏ mọng của Vu Mã Viêm cong lên, mông lung lộ ra yêu dị quỷ mị.
Vu Mã Viêm chậm rãi hé miệng, đầu lưỡi đỏ tươi liếm mút trên cổ Cừu Ly Mạch.
“Tôi vốn không muốn để con xuống địa ngục, địa ngục thống khổ cùng cô tịch làm người ta tuyệt vọng kia không phải một đứa nhỏ như con có thể thừa nhận, chính là…”
Màu đỏ trong mắt Vu Mã Viêm càng lúc càng đậm, một ngón tay thon dài cởi bỏ quần áo trên người Cừu Ly Mạch, vết máu ghê người làm đôi huyết mâu lạnh băng của Vu Mã Viêm tăng thêm vài phần nóng rực.
Đầu lưỡi đỏ tươi bồi hồi trên cổ Cừu Ly Mạch, một tay giữ lấy bả vai, đôi môi đỏ mọng chầm chậm áp xuống.
“Đến bồi tôi đi, A Ly.”
Vu Mã Viêm đột nhiên dùng sức, răng nanh cắm sâu vào da thịt trên cổ Cừu Ly Mạch, hương vị tanh ngọt nháy mắt tràn ngập khoang miệng. Tựa hồ cảm nhận được đau đớn, Cừu Ly Mạch phát ra một tiếng rên khẽ, mày nhíu chặt.
“A Ly, nếu còn sống tôi không giữ được con, như vậy, theo tôi xuống địa ngục đi.”
“Không có sự cho phép của tôi, không ai có thể bỏ rơi tôi.”
“… nếu không.”
Nếu không…