Vu Mã Viêm mặc quần áo, nhìn thiếu niên ngủ say trên giường, đôi huyết mâu ẩn ẩn phức tạp mà có lẽ ngay cả hắn cũng không phát giác được.
Ngón tay lạnh lẽo lướt qua cánh môi thiếu niên, cảm giác được mềm mại, ngũ quan lạnh lùng của Vu Mã Viêm thoáng dịu đi: “Con tốt lắm, tôi sẽ đối đãi với con thực tốt.”
Thu hồi tay, Vu Mã Viêm lại khôi phục vẻ lạnh lùng ngày xưa, xoay người rời đi.
Ra khỏi phòng, Vu Mã Viêm đi lên lầu, khoanh tay đứng đó, lạnh nhạt nhìn đám tang thi đông đúc bên dưới, ngón tay thon dài không chút để ý tinh hạch sáng lóng lánh trong tay.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau truyền tới, Thích Dận đi tới đứng bên cạnh, cười cười nhìn thành thị hoang tàn, trong mắt một mảnh khí lạnh: “Nhìn quang cảnh quen thuộc này, có đôi khi tôi cứ ngỡ mình đang ở thời kì ba ngàn năm trước.”
Đôi môi đỏ mọng của Vu Mã Viêm cong lên, hai mắt nheo lại lưu chuyển ánh sáng nguy hiểm: “Đã chuẩn bị thế nào rồi?”
“Hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi thống lĩnh ra lệnh.”
“Vậy sao?” Vu Mã Viêm ngẩng đầu, nhìn không trung bị mây đen bao phủ, khẽ thở dài thật nhỏ.
“Như vậy, kế hoạch diệt thế, khởi động!”
“Vâng!”
…
Căn cứ, Sát Huyết Lang.
Liên Kỳ Quang ngồi xếp bằng trên chiếu, mặt không biểu cảm đùa nghịch linh kiện súng ống để đầy trên mặt đất, vừa nhìn bản hướng dẫn vừa không ngừng tháo dỡ ráp lại, ráp lại tháo ra.
Lật trang cuối cùng trong bảng hướng dẫn, Liên Kỳ Quang buông thứ trong tay ra, ngẩng đầu nhìn đám Hiên Lãng đang lén lút nhìn mình ở cách đó không xa.
Thấy Liên Kỳ Quang nhìn qua, đám người đang nhìn trộm lập tức luống cuống tay chân, ba chân bốn cẳng vọc vọc những thiết bị máy móc bên người.
“Cậu đừng có đi theo tôi nữa được không! !” Gầm lên giận dữ, Viên Linh tức giận đùng đùng đi tới, Liên Kỳ Quang nhìn bộ dáng hùng hổ của Viên Linh, trầm mặc kéo đống linh kiện đang chắn đường đi qua một bên.
“Chị dâu!” Thấy Liên Kỳ Quang, Viên Linh ngẩn người, lập tức thẳng tắp chào theo nghi thức quân đội.
“Chào chị dâu!” An Dịch theo sát phía sau Viên Linh cười tủm tỉm chào hỏi, một tay vươn tới khoác lên vai Viên Linh. Viên Linh hất tay An Dịch, hung hăng trừng mắt.
Giống như không nhìn thấy hành động mờ ám của hai người, Liên Kỳ Quang gật gật đầu, ngoắc tay, ý bảo Liên Kỳ Quang ngồi xuống: “Gần nhất có phát sinh chuyện gì không?”
“Chuyện gì?” Viên Linh nghĩ nghĩ: “Việc nhỏ thì nhiều lắm, việc lớn thì không nghe nói tới?”
Liên Kỳ Quang chỉ chỉ đám Hiên Lãng cách đó không xa, ngốc ngốc nói: “Anh không thấy bọn họ mấy ngày nay rất kỳ quái à?”
Viên Linh quay đầu lại nhìn đám Hiên Lãng, nhất thời biểu tình cũng có chút quái quái, mất tự nhiên gãi gãi đầu: “Nga! Bọn họ à, hẳn là do chuyện ở khu bảy ngày đó.”
Liên Kỳ Quang cẩn thận suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui hình như đâu có chuyện gì đặc biệt phát sinh, liền hướng ánh mắt khó hiểu về phía Viên Linh.
Viên Linh khô khan mếu máo, cũng không biết nên nói thế nào.
An Dịch nhìn bộ dáng sầu não của Viên Linh mà lắc đầu, quét mắt nhìn xung quanh, thu lại nụ cười không đứng đắn, âm thanh đè thấp vài phần: “Chuyện kia Viên Linh đã nói với tôi, vị thống lĩnh đầu tiên của nền văn minh mới của nhân loại, còn có nhóm anh hùng sáng tạo tân thế giới.”
“Bọn họ khi dễ mấy người à?” Liên Kỳ Quang nhíu mi.
“Này không cần để ý.” An Dịch ho khan một tiếng, nhỏ giọng: “Nghe nói bọn họ xưng hô với cậu hình như là…”
“Đại nhân.” Thấy An Dịch ấp úng nửa ngày vẫn không nói nên lời, Liên Kỳ Quang nhàn nhạt bổ sung.
An Dịch gật đầu: “Theo tư liệu ghi lại, có thể làm những người kia tôn xưng là đại nhân, hình như chỉ có một vị.”
“Ý là anh muốn hỏi thân phận của tôi?” Nghe nửa ngày, mơ mơ hồ hồ hiểu được đại khái, Liên Kỳ Quang mặt than nhìn An Dịch ở đối diện.
“Đúng là ý này, nhưng nếu khó xử thì cậu không cần nói đâu.” An Dịch cười nói.
“Trước kia tôi là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, khi đó tôi gọi là Ám Quang.” Liên Kỳ Quang nhìn chằm chằm An Dịch, con ngươi đen bình tĩnh từng chút từng chút đập nát nụ cười gượng gạo trên mặt An Dịch.
“Chị… không, không phải!” Viên Linh nhéo mạnh mình một cái, tìm lại giọng nói của mình, nhất thời có chút nói năng lộn xộn: “Kia, vậy cậu hiện giờ là người, hay là, hay là tang thi, hoặc là, là quỷ?”
“Tôi là người.” Liên Kỳ Quang thu hồi linh kiện bày đầy dưới đất, phủi phụi bụi đất dính trên người, bình tĩnh nhìn hai người vẫn còn chìm đằm trong cơn khiếp sợ: “Còn chuyện gì muốn hỏi không?”
“Không, không có.” Ngơ ngác lắc đầu.
“Vậy tôi đi trước.” Liên Kỳ Quang trước lúc rời đi còn vỗ vỗ đầu An Dịch cùng Viên Linh, bộ dáng trưởng bối đang nhìn đám nhóc con quậy phá nhà mình.
“Chờ ngày nào đó hai người kết hôn, tôi sẽ làm chủ hôn, tôi sẽ chuẩn bị tiền mừng, không cần khách sáo.”
Nhìn bóng dáng Liên Kỳ Quang rời đi, Viên Linh cùng An Dịch hai mặt nhìn nhau.
“An Dịch, xin hỏi cảm giác lạnh sống lưng cùng kích động vô cùng hiện tại có ý tứ gì a?” Viên Linh ngốc ngốc nhìn An Dịch, tự vỗ vỗ gương mặt cứng ngắc của mình: “Theo lý mà nói, hẳn tôi nên hét một tiếng, sau đó ngất xỉu đi.
An Dịch sắc mặt quỷ dị nhìn Viên Linh, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi đưa tay tới nâng mặt Viên Linh: “Ám Quang đại nhân nói làm chủ hôn cho tụi mình kìa, cậu coi ngày rồi hai ta cưới đi.”
“…” Viên Linh.
“Đi chết đi!” Thật lâu sau, Viên Linh tát một phát lên mặt An Dịch, đứng dậy bỏ đi.
“Này! Hai ta lăn lăn lộn lộn nhiều năm vậy rồi, giờ tôi cũng chịu xuống nước trước rồi, cậu còn muốn thế nào nữa hả?” Thấy Viên Linh bỏ đi, An Dịch lập tức bò dậy đuổi theo.
“Cậu đừng có đi theo tôi, gặp trên sân huấn luyện đi! !” Rống giận.
“Rốt cuộc cậu không được tự nhiên cái gì a?”
“Biến đi! !”
…
Liên Kỳ Quang tựa vào tấm kính thủy tinh nhìn hai bé con trong khoang sinh dưỡng, ánh mắt mở thật to, không thể che dấu sự hiếu kỳ của mình.
Hạ Hầu Thiệu Huyền từ xa đi tới, đưa tư liệu trong tay cho sĩ quan phụ tá bên cạnh, để người nọ rời đi, cởi nút, cởi bỏ áo khoác quân trang đặt qua một bên, đi tới phía sau Liên Kỳ Quang, ôm lấy bờ vai cậu.
“Anh xem, bọn nó hình như trưởng thành rồi.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, ngạc nhiên chỉ gương mặt nhỏ nhắn đã bắt đầu trắng nõn của hai nhóc.
“Ừm, càng lúc càng đẹp.” Khí lạnh vì xử lý một đống công tác tán đi không ít, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhếch khóe môi, vươn tay điểm điểm mặt kính thủy tinh thật dày.
“Chính là đến khi nào chúng mới có thể lấy ra?” Liên Kỳ Quang nhíu nhíu mày, có chút không vui: “Tôi muốn bóp.”
“Rất nhanh là có thể.” Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ nhéo chóp mũi Liên Kỳ Quang: “Bất quá không thể niết, đám nhóc còn nhỏ như vậy, một ngón tay của em cũng có thể bóp chết.”
“Tôi sẽ bóp nhẹ thôi.”
Nhìn Liên Kỳ Quang dẩu mỏ, Hạ Hầu Thiệu Huyền bật cười, dời đề tài: “Hôm nay nghe nói em tới Sát Huyết Lang?”
“Ừ! Tôi học lắp ráp súng ống, mấy loại súng kia không giống hùi đó, rất thú vị.” Liên Kỳ Quang tùy ý gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: “Tôi gặp Viên Linh cùng An Dịch, bọn họ hỏi thân phận của tôi.”
Hạ Hầu Thiệu Huyền hơi khựng lại, cúi đầu nhìn Liên Kỳ Quang, nhíu mày.
“Tôi nói cho bọn họ.” Liên Kỳ Quang thờ ơ vươn tay: “Ở khu bảy, những điều nên nghe cùng không nên nghe đều đã nghe được, nên thấy không nên thấy cũng đều thấy rồi, còn gạt thì bọn họ cũng không tin.”
“Vợ, lòng người không thể đoán được đâu.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày nói: “Em làm vậy quả thực có chút thiếu suyt xét.”
“Anh không tin bọn họ?”
“Anh tự nhiên tin bọn họ, nhưng vợ, ở thế giới hiện giờ, muốn biết điều gì đó, nhiều lúc không cần hé miệng.” Bất đắc dĩ xoa mái tóc mềm mại của Liên Kỳ Quang, thở dài: “Giữ bí mật, người chết có khi lại hữu dựng hơn người sống.”
“Ý anh là đám người bên phòng thí nghiệm?” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, biểu thị có chút không hiểu.
“Anh yên tâm.” Liên Kỳ Quang kiễng chân giơ tay vỗ vỗ bả vai Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Bọn họ đánh không lại tôi, hơn nữa không phải còn có anh sao? Chẳng lẽ anh không bảo vệ tôi à?”
Nửa câu nói sau thành công bơm hơi cho Hạ Hầu Thiệu Huyền, nhìn bộ dáng hiển nhiên của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu hung hăng cắn lên miệng cậu một chút: “Anh đương nhiên phải bảo hộ vợ mình rồi!”
Liên Kỳ Quang ngửa mặt né tránh Hạ Hầu Thiệu Huyền đánh lén, ánh mắt cười cong cong.
Tựa hồ cảm giác được Liên Kỳ Quang vui vẻ, hai bé con trong khoang dinh dưỡng cũng không thành thật quơ quào tay chân, cái miệng nhỏ hé ra hợp lại phun phun bong bóng.
Hạ Hầu Thiệu Huyền nhéo mũi Liên Kỳ Quang, con ngươi đen tràn đầy ôn nhu: “Hai nhóc này khi lớn lên, nhất định cũng đáng yêu như vợ vậy.”
Liên Kỳ Quang không biểu cảm nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, nghiêm túc siết siết nắm tay: “Anh không cần ghen tị, tôi sẽ cố gắng huấn luyện chúng, để chúng cũng lợi hại giống như anh.”
Hạ Hầu Thiệu Huyền sửng sốt, sau đó nhịn không được ‘xì’ một tiếng, dùng sức ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, cắn nhẹ vành tai khéo khéo, cười nói: “Huấn luyện nhiều thực phiền, không bằng chúng ta sinh thêm mấy đứa đi?”
Liên Kỳ Quang đẩy đẩy Hạ Hầu Thiệu Huyền, ngây ngô nhìn chằm chằm ánh mắt anh: “Căn cứ theo sách viết, hành vi của anh lúc này là đùa giỡn lưu manh, phải bị đánh.”
Hạ Hầu Thiệu Huyền đen mặt: “Vợ, em lại xem cái loại sách vớ vẩn gì nữa rồi?”
“Tôi…”
Liên Kỳ Quang vừa định nói gì đó thì đột nhiên tiếng chuông báo động vang vọng khắp căn cứ. Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền biến đổi, không chờ Liên Kỳ Quang hỏi đã nắm tay cậu, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Thiệu Huyền…”
“Cảnh báo chiến đấu bậc một! Đã xảy ra chuyện, nhanh chóng tới chỗ ông nội xem đã xảy ra chuyện gì!”
Thấy sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền không tốt, Liên Kỳ Quang cũng không hỏi nữa, tùy ý để anh kéo mình xuyên qua nhóm binh sĩ đang tập trung, hướng về phòng tác chiến của Hạ Hầu Trọng.
Hai người thông qua vài đạo quyền hạn, thuận lợi tới phòng tác chiến, sau khi kiểm chứng thân phận thì lập tức vào trong, lúc này trong phòng đã tập trung một nhóm người mặc quân phục tướng quân, sắc mặt trầm trọng nhìn lên màn hình giả lập.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt thoáng chốc co rút, đây là…
Bên ngoài khu an toàn đã được dọn dẹp rập rạp tang thi mênh mông vô vờ, miệng phát ra tiếng rống giận dữ tợn, hệt như không muốn sống chuẩn bị phát động tiến công mãnh liệt.
Tang thi điểu ùn ùn bay tới hệt như một cụm mây đen che lấp mặt trời, lao về phía khu một, điên cuồng tông vào lồng phòng hộ khu một.
Vô số phi thuyền xoay vòng trên không trung, đạn, pháo, không ngừng oanh tạc, bắn phá về phía biển tang thi, chính là giống như không hề có tác dụng.
Một đám tang thi ngã xuống, lại có đám khác chen chúc lao tới, liếc mắt nhìn qua đông nghìn nghịt, hệt như không thấy điểm cuối.
“Tiểu Quang!” Thấy Liên Kỳ Quang tiến vào, Hạ Hầu Trọng đứng dậy, sắc mặt nặng nề nhìn Liên Kỳ Quang vẫy tay, ý bảo cậu đi tới.
Liên Kỳ Quang đi tới bên cạnh Hạ Hầu Trọng, ý bảo tần số trên màn hình giả lập: “Sao lại thế này?”
“Hai giờ trước đội trinh sát báo cáo có rất nhiều tang thi đang bao vây hướng thẳng về phía khu một, chuyện này cơ hồ đều phát sinh, tôi lập tức phái quân ra thanh trừ, chính là không ngờ, chỉ mới hai giờ thì đã biến thành cụ diện này.” Hạ Hầu Trọng sắc mặt trầm trọng nhìn hình ảnh trên màn hình, nâng tay chỉ vài chỗ: “Xem tình huống hiện tại, chỉ sợ tang thi ở tất cả các khu đều tụ tập về đây.”
“Hiện giờ độ ấm đồng đều, cũng không có dị bảo hiện thế, sao lại kéo tới một đợt tang thi triều lớn đến vậy?” Liên Kỳ Quang nhíu mi suy tư.
Mọi người trong phòng tác chiến hai mặt nhìn nhau, sắc mặt khác biệt nhìn về phía Liên Kỳ Quang.
“Nguyên soái!” Một thượng tướng tiến tới hai bước, ý chỉ Liên Kỳ Quang: “Vị này hẳn là phu nhân của cháu trai ông đi?”
“Đủ rồi! Bớt léo nhéo đi!” Hạ Hầu Trọng phất tay đánh gảy lời người nọ: “Ông đây còn không biết mấy người đang loanh quanh gì à, ngạn ngữ có câu thế nào nhỉ, mắt chó nhìn người thấp! ! Trong lòng ông đều có tính toán cả rồi, không thích thì tìm người tới thay ông đi!”
Hạ Hầu Trọng không chút lưu tình mắng một câu làm đám người đang nghị luận đều im bặt, sắc mặt có chút khó coi.
“Tiểu Quang.” Hạ Hầu Trọng nhìn về phía Liên Kỳ Quang, sắc mặt cũng dịu đi hẳn: “Rốt cuộc sao lại thế này? Vì cái gì đám tang thi lại đột nhiên phát động công kích?”
“Tang thi triều bình thường có ba loại, một là nhiệt độ không khí chênh lệch quá lớn, tang thi ở các nơi sẽ tập trung lại tiến hành di chuyển, mà các căn cứ nhân loại tồn tại trên đường di chuyển sẽ trở thành thức ăn của chúng.”
“Chính là hiện giờ thời tiết không hề thay đổi quá lớn.”
“Loại thứ hai, chính là dị bảo hiện thế, khu một có thứ gì đó chúng cần, thậm chí quan hệ tới sự sinh tồn của chúng, vì thế mới tập trung lại, công kích khu an toàn.” Nói đến đây, Liên Kỳ Quang liếc nhìn Hạ Hầu Trọng, đáy mắt hiện lên một tia ghét bỏ: “Loại này có thể loại, nếu thật sự có bảo bối thì siêu trí tuệ thể đã tới, trực tiếp cho các người diệt đoàn.”
“…” Hạ Hầu Trọng.
“Như vậy, chỉ còn loại cuối cùng.” Sắc mặt Liên Kỳ Quang trầm xuống: “Có siêu trí tuệ thể đang khống chế đám tang thi kia.”
Lời này vừa nói ra, xung quanh một mảnh ồ lên.
Hạ Hầu Trọng trầm mặc hồi lâu, mở miệng hỏi: “Có biện pháp nào không?”
“Nếu ông hỏi phương pháp tiêu diệt bọn họ, không có.”
“Thế làm bọn họ lui lại thì sao?”
“Có một, nhưng điều kiện không đủ.” Liên Kỳ Quang đưa tay chỉ về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Tìm ra siêu trí tuệ thể đang khống chế đàn tang thi, sau đó giết chết, đàn tang thi như rắn mất đầu, tự nhiên sẽ lui lại. Chính là có cả trăm siêu trí tuệ thể, còn một tang thi vương cơ hồ đã hóa thành thần, nếu muốn tiêu diệt, trừ phi khu một có mười cao thủ siêu cấp như Thiệu Huyền.”
Mười?
Mọi người nhìn về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền, trong lòng trầm xuống.
Đừng nói mười, muốn tìm ra người thứ hai đã không có khả năng.
“Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào sao?” Một sĩ quan đấm mạnh lên vách tường kim loại, thấp giọng mắng.
Liên Kỳ Quang nhìn đàn tang thi trên màn hình giả lập, ngây ngô cắn đầu ngón tay, ánh mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa.
Hạ Hầu Thiệu Huyền lắc đầu, tiến tới xoa xoa tóc Liên Kỳ Quang, bất đắc dĩ nói: “Đừng chọc bọn họ nữa, có biện pháp thì nói đi.”
“Không phải chọc, chỉ là tôi cũng không mấy nắm chắc.” Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh đội bàn tay to trên đỉnh đầu, xuyên qua phần tóc trước trán, nghiêm túc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Tang thi bình thường chia làm ba bậc, tang thi bình thường, trí tuệ thể, siêu trí tuệ thể. Tang thi bình thường không có thị lực cùng cảm giác đau đớn, chỉ có bản năng muốn thỏa mãn đói khát. Trí tuệ thể bắt đầu có trí tuệ của nhân loại, cảm giác đau cũng dần khôi phục.Siêu trí tuệ thể thì cơ hồ không khác gì nhân loại.”
“Trừ bỏ siêu trí tuệ thể, đối với tang thi mà nói, trừ bỏ điểm trí mạng ở đầu, cơ hồ không có nhược điểm gì, ngoại trừ…”
“Cái gì?”
“Thời tiết!” Liên Kỳ Quang nhìn chằm chằm tang thi đang mấp máy trên màn hình, lạnh lùng nói: “Ở thời tận thế, thời tiết không chỉ là tử huyệt của nhân loại, nó cũng là thiên địch của tang thi!”
“Ý cậu là, dùng hỏa công?” Thượng tướng nghi hoặc.
Liên Kỳ Quang nhíu mi: “Trí tuệ thể đã có trí tuệ nhân loại, một khi phóng hỏa chúng sẽ lập tức lui lại. Tang thi bình thường không có cảm giác đau, lúc ngàn vạn con tang thi bị thiêu đốt lao thẳng vào khu một, không cần siêu trí tuệ thể, các người đã trực tiếp tự chịu diệt vong.”
“Câm miệng! Léo nhéo gì hả! Nghe Tiểu Quang nói hết!” Hạ Hầu Trọng rống một tiếng, sau đó quay qua Liên Kỳ Quang: “Tiểu Quang, con nói tiếp đi.”
“Nhiệt độ thấp, nếu có một thiết bị có thể làm nhiệt độ trong một không gian hạ xuống cực thấp, cho dù không thể đông lạnh đám tang thi kia thì cũng có thể hạn chế động tác của chúng.”
Hạ Hầu Trọng suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn Liên Kỳ Quang: “Có nắm chắc không?”
“Tôi từng… ba ngàn năm trước, địa cầu mà nhân loại sinh tồn đã thối nát hết bảy tám phần, bốn mùa điên đảo. Có một trận tuyết kéo dài suốt cả năm không ngừng, nhiệt độ dưới không độ không chỉ đông chết rất nhiều nhân loại, cũng làm vô số tang thi bị chôn vùi trong đại tuyết. Đám tang thi vì nhiệt độ quá thấp không thể hành động, ngay cả một người bình thường cũng có thể chém chết.”
“Tốt!” Hạ Hầu Trọng gật đầu, nét mặt lộ rõ kích động. Đã có tiền lệ, vậy không cần lo lắng nữa.
Hạ Hầu Trọng nhìn về phía sĩ quan phụ tá, người nọ hiểu ý, lập tức cúi chào rời đi: “Tôi lập tức tới phòng thí nghiệm.”
Liên Kỳ Quang cụp mi mắt, kì thật cậu chưa nói xong. Lúc tuyết rơi khắp nơi, nhân loại cũng nghênh đón địa ngục mới. Virus biến dị, tang thi thực vật lần thứ hai biến dị, nhân loại thực sự bị dồn vào đường cùng.
“Tôi có một ý tưởng.” Nhìn hình ảnh trên màn hình, Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên mở miệng.
“Lúc nhiệt độ hạ thấp đồng thời cho mưa nhân tạo, hiệu quả hẳn sẽ tốt hơn. Đến khi đó tang thi hành động bất tiện, tôi lập tức lái phi thuyền rời khỏi khu một, tìm kiếm siêu trí tuệ thể.”
“Không được!” Không chờ Hạ Hầu Trọng lên tiếng, Liên Kỳ Quang đã trực tiếp mở miệng đánh gảy.
“Siêu trí tuệ thể có lẽ không có biện pháp bắt anh, nhưng anh đừng quên! Kẻ muốn mạng anh, chỉ sợ một ngàn siêu trí tuệ thể cũng không bằng ba phần của hắn.”
“Nhưng sự tình cuối cùng cũng phải giải quyết, chúng ta không thể cứ bị nhốt trong khu an toàn.”
“Tôi đi!” Liên Kỳ Quang nghiêm nghị nhìn Hạ Hầu Trọng: “Bọn họ đều sợ tôi, tuyệt đối không dám động thủ, chuyện giữa tôi và người kia cũng cần kết thúc.”
“Em dám!” Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền âm trầm, đôi mắt căm tức nhìn Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang mặc kệ, hất cằm, âm thanh lạnh như băng: “Hạ Hầu Trọng? Ông hẳn rõ ràng nhất, chuyện này không có tôi thì không được.”
“…” Hạ Hầu Trọng.
Nhóm sĩ quan trong phòng tác chiến hai mặt nhìn nhau, nhất thời choáng đầu, có chút không hiểu nổi mối quan hệ ‘lộn xộn’ của Hạ Hầu gia.
Hạ Hầu Trọng vội ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, dời tầm mắt: “Nghiên cứu chế tạo thiết bị làm lạnh hẳn cần chút thời gian, chuyện này để tôi suy nghĩ chút đã.”
“Kia, anh kia!” Hạ Hầu Trọng chỉ một sĩ quan: “Truyền tin tới nhóm binh sĩ tiền tuyến, cố trụ vững cho ông, mạnh mẽ lên, tuyệt đối không thể để bất kì con tang thi nào lọt vào.”
“Còn có, loại thuốc đặc biệt của phòng thí nghiệm, trong khoảng thời gian này phải cố gắng điều chế, tất cả cư dân trong khu an toàn đều phải được tiêm, nhất định không được để trí tuệ thể trà trộn vào!”
…
Hạ Hầu Trọng mãi mê hạ mệnh lệnh, Liên Kỳ Quang vừa định tiến tới thì lại bị Hạ Hầu Thiệu Huyền túm cổ áo, đen mặt hệt như xách gà con mà xách cậu ra ngoài.
“Anh buông ra!” Bị Hạ Hầu Thiệu Huyền xách thẳng ra khỏi phòng tác chiến, Liên Kỳ Quang trừng mắt, đã có chút tức giận.
Hạ Hầu Trọng liếc mắt một cái, vội vàng quay đầu, vờ nghiêm nghị quát.
“Này anh kia! Nhìn cái gì hả! Chưa thấy vợ chồng son cãi nhau bao giờ à!”
“Còn nhìn nữa! Có tin ông đây đá anh ra ngoài uy tang thi không hả! !”