Cô gõ cửa một hồi, rồi lại bấm chuông cửa.
Tần Sơ Hạ đứng đối diện với cánh cửa, lên tiếng nói lần nữa: “Có phải tối hôm qua tôi uống say nên làm chuyện gì đó quá đáng với anh, khiến anh không muốn gặp tôi nữa không?”
Lời của cô vừa dứt, cánh cửa lại mở ra.
So với bộ dạng lôi thôi lếch thếch, cởi trần, dáng vẻ mơ màng chưa tỉnh ngủ, sắc mặt ảm đạm ban này, thì bây giờ Lãnh Diệc Phàm ăn mặc ngay ngắn, ngoài việc sắc mặt hơi tệ ra, thì vẻ bề ngoài đã khác hẳn lúc nãy.
“Có chuyện gì thế?” Anh lạnh giọng hỏi.
Hóa ra là anh ấy đi rửa mặt!
Tần Sơ Hạ chớp chớp mắt, định thần lại, đưa chiếc túi trong tay cho Lãnh Diệc Phàm, cười nói: “Tôi mang đến cho anh bữa sáng ngon nhất!”
“Cảm ơn”
Lãnh Diệc Phàm nhận lấy chiếc túi đựng bữa sáng từ tay Tần Sơ Hạ.
Anh vừa định quay người đóng cửa, Tần Sơ Hạ đã nhanh chóng vươn tay đè vào cánh cửa, quan tâm hỏi: “Sắc mặt anh trông kém quá, có phải cảm thấy không khỏe không?”
“Có thể là do chưa quen với khí hậu ở đây, nghỉ ngơi một ngày là ổn thôi!” Lãnh Diệc Phàm hờ hững đáp lại.
Tần Sơ Hạ đột nhiên khoa tay múa chân nói: “Chưa quen với khí hậu ở đây ao? Vậy thì anh.
đợi tôi một chút, tôi đi mua thuốc giúp anh”
“Không cần đâu, cảm ơn cô.
Thư ký của tôi đã mua thuốc cho tôi rồi” Lãnh Diệc Phàm lại từ chối.
Tần Sơ Hạ ngượng ngùng cười cười: “Vậy thì...!Tôi không thể vào nhà cùng anh ăn sáng sao? Tôi cũng chưa ăn sáng.
Bữa sáng trong túi mà anh đang cầm, tôi đã dặn đầu bếp chuẩn bị hai phần”
“Xuống nhà hàng ở dưới lầu mà ăn!” Lãnh Diệc Phàm nói tiếp.
Tần Sơ Hạ không nhịn được mà kiễng chân lên, tò mò nhìn vào căn phòng phía sau Lãnh Diệc Phàm.
“Cô đang nhìn cái gì đấy?” Lãnh Diệc Phàm hỏi.
Tần Sơ Hạ cười đáp: “Tôi cứ cảm thấy anh đang lén lút giấu giếm thứ gì đó, chẳng lẽ anh đang giấu phụ nữ trong phòng à?”
“Nếu tôi có phụ nữ, việc gì tôi phải lén lút giấu giếm chứ?” Giọng điệu Lãnh Diệc Phàm càng trở nên lạnh lẽo hơn.