“Ý của anh là, người đang bao nuôi Nhã Uyên có thể là cậu Liên này sao?”
Lý Tư San giật mình hỏi.
Chuyện cô em gái cùng cha khác mẹ Lý Nhã Uyên được một người đàn ông bao nuôi là do cô †a đoán mà thôi.
Vì mẹ của Lý Nhã Uyên bị ốm nặng và cần phải lo tiền thuốc men nên Lý Nhã Uyên đã đến nhà quỳ xuống đất xin tiền bố nhưng kết quả lại bị mẹ của Lý Tư San đánh tới tấp và đuổi ra khỏi nhà.
Sau đó, không biết Lý Nhã Uyên lấy tiền ở đâu ra mà không chỉ mẹ của Lý Nhã Uyên khỏi bệnh mà Lý Nhã Uyên còn sống trong một căn biệt thự, mặc quần áo phiên bản giới hạn và xách túi hàng hiệu thời trang.
Lần đó, khi Lý Tư San nhìn thấy Lý Nhã Uyên thì cô ta biết rằng chắc chắn Lý Nhã Uyên đang được một người đàn ông nuôi dưỡng.
Trong cuộc đời của cô ta, đã có những tấm gương sống của Lý Nhã Uyên và mẹ của Lý Nhã Uyên làm ví dụ.
Đương nhiên Lý Tư San không muốn tương lai của cô ta và những đứa con sau này của cô tạ sẽ nối gót mẹ con Lý Nhã Uyên.
Vì vậy, cô ta phải diệt trừ Đồng Kỳ Anh.
Lý Tư San cảm thấy rằng điều khôn ngoan nhất mà cô ta nên làm là không nên để lộ danh tính của cô ta mà trở thành trò cười của thiên hạ.
Thay vào đó, cô ta phải để cho Đồng Kỳ Anh đi quá giới hạn và bị bỏ rơi.
Như vậy mới khiến cho Phó Quân Bác chán nản với Đồng Kỳ Anh và chủ động ly hôn với cô.
“Làm sao anh biết được những chuyện như này chứ?”
Lý Dạ Lạc buồn bực nói.
Lý Tư San định thần lại và nói rõ với Lý Dạ Lạc tất cả những suy nghĩ của cô ta: “Em chỉ muốn Đồng Kỳ Anh lừa dối và để Quân Bác chủ động ly hôn với cô ta.
Vì vậy, anh trai à, anh phải giúp em”
“Được rồi.
Em nói xem, anh phải giúp như thế nào đây?”
Lý Dạ Lạc xòe hai tay ra và hỏi ngược lại.
Lý Tư San cười toe toét và móc móc ngón tay về phía Lý Dạ Lạc, ra hiệu cho anh ta lại gần và lắng nghe.
Trong chuyến công tác của Phó Quân Bác, Đồng Kỳ Anh đã lấy được bằng lái xe, nhưng cô không thể liên lạc được với Lý Nhã Uyên nữa.
Cô đến tìm trong biệt thự nơi Lý Nhã Uyên ở, nhưng biệt thự đã không còn ai cả.
Đồng Kỳ Anh nhớ rằng Lý Nhã Uyên đã nói với chính mình rằng cô ấy sẽ đi tìm cậu Thập.
Hy vọng rằng sau khi cô ấy tìm thấy cậu Thập thì cô ấy sẽ có một kết thúc tốt đẹp với cậu Thập.
Những ngày này đối với cô mà nói thì nó thực sự là rối ren...
Chàng trai thầm yêu cô đã vì cô mà chết, khó khăn lắm cô mới tìm thấy một người bạn tâm giao thì cô ấy lại rời xa cô.
Còn chồng cô thì thường xuyên không về nhà vì bận công việc...
Và cô, bị ép buộc bởi sự thèm khát của anh cả Phó Quân Tiêu, phải tiếp tục sống trong nhà riêng của anh cả Phó Quân Tiêu trước khi Phó Quân Bác trở lại.
Giờ đây, Tô Hoài Lan không thể sống trong nhà riêng và thói quen hàng ngày của Đồng Kỳ Anh là đi làm cùng anh cả Phó Quân Tiêu.
Có lẽ vì có tấm lá chắn là anh cả trong công ty nên bây giờ Đồng Kỳ Anh có thể muốn làm gì thì làm, cô muốn đi làm cũng được mà không đi cũng chẳng sao.
Vào ngày hôm nay trong nhà đã mất điện từ sáng sớm, khi Phó Quân Tiêu và Nhiên Hoàng Minh đã ngồi vào bàn ăn sáng thì Đồng Kỳ Anh vẫn chưa xuống.
Vì vậy Phó Quân Tiêu kêu thím Lưu lên xem.
Sau khi thím Lưu hỏi thăm Đồng Kỳ Anh thì đi xuống lầu và trả lời lại: “Cô chủ nói hôm nay muốn ngủ thêm nữa, không muốn đi làm”
Bởi vì Phó Quân Tiêu không thích thímLưu gọi Đồng Kỳ Anh là mợ hai nên thím Lưu phải gọi Đồng Kỳ Anh là cô chủ.
Thái độ của cậu cả Phó đối với mợ hai thực sự giống như chiêu chuộng một người yêu vậy.
Ngay cả Tô Hoài Lan là mợ cả cũng không được đối xử tốt như vậy.
“Vậy thì cứ để cô ấy ngủ đi.
Buổi trưa nhớ kêu cô ấy dậy ăn cơm”
Phó Quân Tiêu đặt dao nĩa trên tay xuống, rút khăn giấy lau miệng.
Nhiên Hoàng Minh thấy hôm nay Đồng Kỳ Anh không đi cùng xe với Phó Quân Tiêu nên anh †a muốn đi nhờ xe: “Hôm nay tớ không muốn lái xe ra ngoài, vậy tớ sẽ đi nhờ xe của cậu cả Phó được không?”
“Sao, hôm nay nhà mất điện nên làm việc gì cũng không tiện sao?”
Phó Quân Tiêu nói đầy ẩn ý.
Nhiên Hoàng Minh gật đầu: “Hết cách rồi, hôm nay tớ phải giao nộp báo cáo.
Vì ở nhà mất điện nên tớ chỉ có thể ra ngoài in thông tin và đưa cho người đó xem.”
“Ưm, ở bên ngoài cấn thận chút.”
Phó Quân Tiêu dặn dò.
Nhiên Hoàng Minh khẽ gật đầu, như thể phục tùng theo mệnh lệnh.
“Sau khi cậu đọc báo cáo khám nghiệm tử thi trường hợp Mã Anh Vũ của đại học Cung Huy, cậu có nghĩ là có vấn đề gì không? Liệu nó có liên quan đến những gì chúng ta đang điều tra không?”
Đột nhiên Phó Quân Tiêu nghĩ đến vấn đề này và trầm ngâm hỏi: Nhiên Hoàng Minh mím mím môi và lắc đầu: “Hiện tại tớ không nhận thấy bất kỳ vấn đề gì, nhưng tớ sẽ tiếp tục chú ý đến chuyện này”
“Được rồi, cậu vất vả rồi”
Mặc dù hai người không nói lời cảm ơn, nhưng Phó Quân Tiêu vẫn nói một câu khách sáo.
Nhiên Hoàng Minh nhìn Phó Quân Tiêu, chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Sau khi Phó Quân Tiêu và Nhiên Hoàng Minh đều đi ra ngoài, Đồng Kỳ Anh ngủ cho đến khi trong nhà có điện lại thì cô mới vươn vai thức dậy.
Tắm rửa xong, cô thay quần áo, mở cửa bước ra khỏi phòng ngủ.
Khi cô đi đến lối vào của hành lang, âm thanh cạch cạch cạch ở trên lầu đã thu hút sự chú ý của cô.
Có vẻ như máy in đang tự động in tệp...
Đồng Kỳ Anh đi theo tiếng động lên cầu thang.
Trong nhà riêng của Phó Quân Tiêu, chỉ có một phòng ở tầng hai là của Đồng Kỳ Anh, còn lại là phòng của Phó Quân Tiêu.
Còn tầng ba là nơi ở và phòng thí nghiệm của Nhiên Hoàng Minh.
.