: Hai người bọn anh có tướng phu thê
Một người đàn ông tuấn tú như vậy, được săn đón là chuyện bình thường...
Đúng vậy, đẹp trai, từ này không còn đủ để miêu tả vẻ đẹp của Phó Quân Tiêu được nữa rồi.
Ngược lại, phải dùng từ tuấn tú, từ đó mới đủ để miêu tả sự trưởng thành và ổn định của anh.
Nhìn vẻ mặt của Phó Quân Tiêu, Đồng Kỳ Anh thường nghĩ đến Phó Quân Bác.
Làn da của Phó Quân Bác khá trắng, vừa nhìn là biết anh ấy là kiểu người kinh doanh quanh năm ngồi trong văn phòng.
Đồng Kỳ Anh nhớ lại nam diễn viên trong bộ phim cô vừa xem, làn da của anh ấy cũng rất đẹp, chẳng lẽ trước đây Phỏ Quân Tiêu cũng là cảnh sát nằm vùng hay sao?
Nếu không, tại sao anh ấy lại bị truy sát như vậy? “Em mặc cái này cho anh xem một chút” Phó Quân Tiêu cầm một chiếc váy, đặt lên người Đồng Kỳ Anh.
Suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh lập tức bị kéo lại, cô nhìn xuống chiếc váy mà Phó Quân Tiêu đưa cho, vô thức lắc đầu xua tay: "Không cần đầu!”
"Hả?” Phó Quân Tiêu hơi nhướng mày.
Chỉ cần một hành động nhỏ như vậy thôi cũng đủ sức làm cô hoảng sợ rồi.
Đồng Kỳ Anh đành phải nhận lấy bộ váy đi vào phòng thử đồ.
Phó Quân Tiêu tiếp tục xem xét những bộ quần áo phụ nữ khác trong cửa hàng.
Nữ quản lý cửa hàng là một phụ nữ rất thông minh, biết phân biệt đồ tốt đồ xấu, thấy bộ quần áo Phó Quân Tiêu đang mặc có giá trị không nhỏ, cô ta nhanh chóng đưa bộ quần áo nữ đắt tiền và tinh xảo nhất trong cửa hàng cho Phó Quân Tiêu..
“Thưa ngài, đây là bộ mới nhất trong mấy ngày gần đây trong cửa hàng của chúng tôi, rất thích hợp với vợ của ngài.” Nữ quản lý cửa hàng cười nói.
Phó Quân Tiêu cong môi, anh mắt hiện lên một tia vui mừng: "Cô cho rằng cô ấy là vợ tôi sao?" “Chẳng lẽ không phải sao? Hai người đứng cùng nhau, nhìn rất có tướng phụ thể đó ạ!" Nữ quản lý cửa hàng cười nói tiếp.
Lúc này, sau khi Đồng Kỳ Anh từ phòng thử đồ đi ra, cô đứng trước gương nói: "Anh cả, anh thấy em mặc bộ này có đẹp không?” Đột nhiên, nụ cười của nữ quản lý cửa hàng trở nên cứng ngắc, hóa ra họ là anh em một nhà! Phó Quân Tiêu nói đầy ẩn ý: "Bây giờ cô ấy tạm thời là em gái tôi"
Bên kia, Đồng Kỳ Anh chỉ mải đứng trước gương thay đồ nhìn cái váy của mình, cũng không để ý Phó Quân Tiêu đang nói chuyện với nữ quản lý cửa hàng.
Không thể không nói nhưng Đồng Kỳ Anh cảm thấy Phỏ Quân Tiêu rất có mắt nhìn, cô rất thích chiếc váy này, không chỉ đẹp mà còn rất thoải mái.
“Lấy tất cả quần áo đến đây, xem cô ấy thích cái nào" Sau đó Phó Quân Tiêu khẽ nói với nữ quản lý cửa hàng.
Ngay lập tức, vài nữ trợ lý cửa hàng liên tục cầm hết quần áo phụ nữ mới đến cho Đồng Kỳ Anh.
Cuối cùng, Đồng Kỳ Anh chỉ thích một món đồ, chính là món mà Phó Quân Tiêu đã nghiêm túc lựa chọn.
Khi chuẩn bị thanh toán hóa đơn, nữ quản lý cửa hàng nhẹ nhàng nói: “Khi cô đi thay đồ, anh cả của cô đã sớm thanh toán cho cô rồi”
Đồng Kỳ Anh ngây ngốc cười.
Sau khi tự mình lấy quần áo, Đồng Kỳ Anh hừng hực khí thể theo sát Phó Quân Tiêu: “Bộ quần áo này coi như đáp lễ lần trước em trả tiền rượu cho anh.
Cho nên bộ quần áo này là em tự mua, chứ không phải do anh tặng đâu đấy”
“Được” Phó Quân Tiêu mỉm cười đầy ẩn ý.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Đồng Kỳ Anh đi mua sắm với một người con trai, à không, phải là đi cùng một người đàn ông mới phải.
So với Phó Quân Tiêu, cô ấy thực sự hy vọng người đi cùng mình là Phó Quân Bác hơn.
Sau khi đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, Đồng Kỳ Anh ngáp ngắn ngáp dài, buổi trưa ăn xong thì lập tức đi xem phim, sau đó đi mua sắm, không hề nghỉ ngơi, nên đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi, vô cùng muốn ngủ.
Có liếc nhìn Phó Quân Tiêu, anh có vẻ vẫn còn khá sung sức.
Đồng Kỳ Anh không đi được nữa nên ngồi xuống ghế nghỉ trong trung tâm thương mại.
“Muốn uống gì? Anh đi mua” Phó Quân Tiêu nói.
“Hồng trà đá..".
“Được.” Khi Phỏ Quân Tiêu trở về sau khi mua đồ uống xong, anh thấy Đồng Kỳ Anh đang ngồi đó, ngủ thiếp đi.
Lúc này người phụ nữ này thực sự như một đứa trẻ vậy, khiến ai cũng muốn cưng chiều hết mực.
Phó Quân Tiêu cười, đi tới ngồi bên cạnh Đồng Kỳ Anh, sau đó đỡ cô nằm xuống, để cố nằm lên đùi anh ngủ thoải mái.
Cô ngủ rất sâu, có vẻ như cô thực sự rất mệt.
Có một tiếng thở nhẹ, làn da trên khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ bừng lên.
Phó Quân Tiêu đưa tay lên vuốt trán Đồng Kỳ Anh, vén tóc mái che khuất tầm mắt cô lên, Kỳ Anh...
Ngắm nhìn cô một lúc lâu, anh có chút không kìm lòng được.
Khi Phỏ Quân Tiêu hơi cúi xuống định củi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, cô đột nhiên mở mắt ra.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu, Đồng Kỳ Anh gần nhà theo phản xạ có điều kiện đầy Phó Quân Tiêu ra, theo bản năng Phó Quân Tiêu cũng đứng dậy.
Trên mặt em có thứ gì đó" Phó Quần Tiểu rất bình tĩnh nói.
Đồng Kỳ Anh vô thức lau má.
Phó Quân Tiêu tiếp tục nói: “Bên trải!” "Ồ!” Đồng Kỳ Anh ngây ngốc mỉm cười.
“Của em đây, hồng trà đá của em” Sau đó, Phó Quân Tiêu đưa đồ uống cho Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh nhận lấy đồ uống, cúi đầu uống cạn, còn đang suy nghĩ, không phải vừa rồi anh cả định hôn mình đấy chứ! Cô không phải là đồ ngốc, cách Phó Quân Tiêu đối xử với cô đã thể hiện rằng anh có thiện cảm với cô.
Đồng Kỳ Anh không muốn tự mình đa tình, nhưng cách cư xử của anh đối với cô khiến cố nghĩ như vậy.
“Anh cả, em đi dạo mệt rồi! Về trường học trước nhé” Đồng Kỳ Anh nhếch môi, tự nhắc nhở mình gì đó, gần như chạy trốn trước mặt Phố Quận Tiêu.
- -------------------
.