Để thoát khỏi Lý Hồng Nghi, Phó Quân Tiêu có thể không cần vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị, thà đến biên giới làm lính thường trú ở đó, quanh năm không về nhà cũng không muốn gặp lại cô ta.
Với quyền lợi của Phó Quân Tiêu, đúng là anh có thể nói được làm được.
Dù gì ông cụ Phó Hoằng Khôn của nhà họ Phó không chỉ có một đứa cháu là Phó Quân Tiêu.
Với ông nội anh mà nói, anh đã đồng ý với ông nội là sẽ kết hôn với cô ta, coi như đã báo hết hiếu đạo rồi.
Trong buổi chiều cuối tuần này, ánh nắng tươi sáng, đây là một ngày tốt để đi dạo, nhưng hai cô gái ngồi lập kế hoạch trong trung tâm tiệc cưới lại chẳng có tín nhiệt tình nào, như thể không thật sự muốn làm xong việc.
Nhân viên trung tâm tiệc cưới vẫn hỏi ý kiến Lý Hồng Nghi và Lạc Minh Ánh, nhưng bọn họ tỏ vẻ không quan tâm.
“Xin hỏi các cô có thích kiểu dáng trang phục cưới nào không?”
“Sao cũng được.” Lý Hồng Nghi trả lời mà không hề có sự háo hức của cô dâu mới.
“Còn những chiếc váy may thủ công theo yêu cầu thì sao ạ?” “Sao cũng được”.
“Ước lượng số lượng thiệp cưới và bánh cưới?”
Lý Hồng Nghi bắt đầu nhìn Lạc Minh Ánh với vẻ không kiên nhẫn.
Lý Minh Ánh cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Cô Lý, chuyện này có thể hỏi người lớn.
bên nhà gái, nhưng tổng giám đốc Phó không có ý kiến về số lượng hộp lễ bánh cưới”.
“Cứ làm sao cũng được!” Lý Hồng Nghi lại đáp ba phải. “Sao cũng được nữa à?” Lạc Minh Ánh nhíu mày liễu, hờ hững liếc Lý Hồng Nghi một cái, không hiểu sao cô ta lại ứng phó qua loa với mình.
“Quân Tiêu cũng thấy không sao cả mà đúng không?” Lý Hồng Nghi hỏi thử, thật ra trong lòng cô ta đã biết rồi.
Lạc Minh Ánh cẩn thận đáp: “Ý của tổng giám đốc Phó là để cô quyết định”.
“Không” Lý Hồng Nghi cũng không phải cô chủ cả khờ dại: “Anh ấy.
không cần nên mới sai cô đến đây, quyết định những chuyện vụn vặt đáng ghét này, sở dĩ anh ấy cảm thấy tôi nói được là được, không có ý kiến gì là vì anh ấy không coi chuyện kết hôn này là chuyện của mình”.
“Cô Lý, đây là việc riêng của cô và tổng giám đốc Phó, đừng hờn dỗi với tôi” Cho dù là thật thì Lạc Minh Ánh vẫn phải tức giận nói.
“Như vậy, anh ấy kết hôn với tôi hay là cô kết hôn với tôi?” Lý Hồng Nghi hài hước hỏi lại.
Mặt Lạc Minh Anh không cảm xúc, nói chắc chắn: “Dĩ nhiên là anh ấy với cô”
Cô ta không biết cô chủ cả thiên kim nhà thị trưởng này lải nhải nhiều như thế làm gì?
“Được rồi, tạm thời không nói chuyện này nữa, anh ấy có nói là đặt mấy bàn không?”
“Cô Lý quyết định số bàn bên cô là được, số bàn bạn bè gia đình bên tổng giám đốc Phó không nhiều “Cô có thể xác định được số bàn bạn bè người thân của anh ấy là bao nhiêu?
Đúng là Lạc Minh Ánh làm được, vì trước khi đến, cô ta đã hỏi sư phụ Trịnh Minh Hâm và người bạn bác sĩ Nhiên Hoàng Minh của Phó Quân Tiêu.
“Dĩ nhiên là biết! Nên cô Lý chỉ cần nói ra yêu cầu của mình là được, không cần hỏi đến chuyện bên tổng giám đốc Phó” Lạc Minh Ánh hoàn hồn, nghiêm túc trả lời.
Mặc dù Phó Quân Tiêu kết hôn với Lý Hồng Nghi nhưng thái độ của anh đối với cô ta không thể hình dung bằng chữ gì.
Lạc Minh Ánh không biết rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng với trình độ có lệ của anh đối với Lý Hồng Nghi, cô ta dám chắc Phó Quân Tiêu không yêu Lý Hồng Nghi.
Còn về vì sao đột nhiên bọn họ phải kết hôn, thì Lạc Minh Ánh không biết lý do, cô ta cũng định thử hỏi Nhiên Hoàng Minh, nhưng anh ta cũng tỏ vẻ là mình không biết gì.
Mấy ngày tiếp theo đây, chỉ cần là chuyện có liên quan đến hôn lễ, Lý Hồng Nghi sẽ gọi điện thoại hỏi Phó Quân Tiêu, anh sẽ thường đáp lại.
một cách không kiên nhẫn: “Cô tìm Minh Ánh ấy, tôi bận rộn nhiều việc”
Chuyện này Lý Hồng Nghi chỉ biết trợn mắt, đúng là Phó Quân Tiêu nói được làm được, là do cô ta ép anh biến thành một “kẻ phụ tình”.
Đây là kết quả mà cô ta muốn? Khu núi sâu ở Tây Trần, Hải Vân.
Mây mù lượn lờ ở phương xa, bên kia núi, mưa phùn mông lung, bên này núi lại là trời quang mây đãng.
Đồng Kỳ Anh mặc áo tơi, đội mũ rơm, vừa buông cái cước, vừa ngồi trên tảng đá uống nước vừa cầm điện thoại đọc tài liệu, nhận được mail mà Phó Quân Bác gửi đến.
“Kỳ Anh, sao không gọi điện thoại được cho em? Trong thời gian này em sống tốt không? Tiểu Ái có ngoan ngoãn nghe lời không? Anh rất nhớ em.
Anh cả sắp kết hôn rồi, anh ấy mời cả nhà chúng ta đến tham gia hôn lễ của anh ấy, anh cả và ông nội đã biết sự tồn tại của Hạ Tiêu, nhưng bọn họ tưởng Hạ Tiêu là con của anh và em, tạm thời anh còn chưa muốn cho bọn họ biết là hai chúng ta đã ly hôn, nên anh hy vọng vào ngày hôn lễ của anh cả, một nhà ba người chúng ta sẽ tham gia hôn lễ của anh cả”
Sau khi đọc mail xong, Đồng Kỳ Anh định xóa đi nhưng nghĩ lại cảm thấy không thỏa đáng cho lắm, bèn hồi âm lại:
“Anh đưa địa chỉ và ngày anh cả kết hôn cho em, hôm đó em sẽ đến gặp anh và Hạ Tiêu”.
Đồng Kỳ Anh vừa ẩn gửi không quá vài giây, Phó Quân Bác đã đáp lại một chữ “được”.
.