Anh mãnh liệt quét sạch mọi thứ còn non nớt của cô, dùng sức chống cô sang một bên, một tay quấn chặt lấy thân hình cô từ phía sau, tay còn lại mạnh mẽ chống đỡ cửa xe.
Đồng Kỳ Anh bị Phó Quân Tiêu ép đến không thở được.
Dù là ở chỗ ngồi này hay không gian trong chiếc xe này, sức lực của anh lớn đến mức như muốn khảm cả thân hình nhỏ nhắn của cô vào thân hình cao lớn của anh.
Khi cái thứ vướng víu của anh gần như khiến cả khoang miệng cô tê dại đến mức sắp mất hết ý thức thì hương thơm bạc hà nhàn nhạt ập đến khiến cô chợt bừng tỉnh sau cơn mê muội.
Đồng Kỳ Anh sử dụng hết kỹ năng toàn thân để đẩy người đàn ông trước mặt ra, chống đỡ trên bả vai mềm mại bằng phẳng của anh, rõ ràng chỉ mềm yếu vô lực, nhưng vẫn lưu lại một ít lý trí cuối cùng, làm ra chuyện nên từ chối.
Môi anh như mút chặt lấy môi cô, đối mặt với nhau, đột nhiên bị ép tách ra, khiến môi cả hai người đau nhói.
Không phải nói cô còn không bằng công cụ trút giận sao?
Giờ phút này, anh cưỡng hôn cô như thế này, thì tính là gì chứ?
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy đôi môi mình sưng đỏ, lúc rời khỏi khe nhỏ hô hấp, cả không gian đều toát ra mùi thơm thuộc về cô.
Đôi mắt Phó Quân Tiêu mơ mơ màng màng, khuôn mặt thanh tú toát lên lên một biểu cảm không rõ ý tứ.
Anh không kìm được mà lại tiến đến ôm lấy cô, khi muốn hôn cô một lần nữa thì cô thở nhẹ một tiếng, dùng sức vùng vẫy, theo phản xạ tát một cái vào đôi má lạnh cứng của anh, khiến cả xe yên tĩnh trong giây lát.
Những ngày này anh tuyệt tình với cô bao nhiêu, cô đánh vào mặt anh mạnh bấy nhiêu.
Đôi mắt đỏ hồng của Đồng Kỳ Anh mở to, hồn bay phách lạc nhìn vào tình cảnh trước mắt.
Cổ áo của anh bị cô kéo rách, xương quai xanh gợi cảm như ẩn như hiện giữa cổ áo.
Tất cả sự tuỳ ý và cuồng vọng ban nãy khiến toàn bộ thần kinh của cô đột nhiên căng thẳng.
Cô mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt dường như sắp bình tĩnh trở lại, trái tim như sắp nghẹt thở.
Phó Quân Tiêu đưa tay lên vuốt ve khóe môi, trên đó vẫn còn mùi nhẹ nhàng ấm áp của cô.
Nhưng bởi vì cái tát của cô đã khiến toàn bộ đại não hỗn độn vô trị của anh bỗng trở nên tỉnh táo.
Rõ ràng đã hạ quyết tâm muốn quên đi người phụ nữ này, nhưng lại chịu không nổi dáng vẻ không nơi nương tựa của cô.
Bởi vì, mỗi khi cô mỏng manh bất lực như thế, trong lòng anh luôn nung nấu một tia khát vọng muốn bảo vệ cô.
Suy cho cùng thì anh không thể buông bỏ tình yêu của mình dành cho cô.
Vậy nên anh mới cảm thấy mình rất không tự trọng, tại sao phải yêu một người phụ nữ không yêu mình như vậy chứ.
Đồng Kỳ Anh nhìn chằm chằm vào Phó Quân Tiêu vài giây, đoán được đại khái rằng anh chỉ vì nhất thời nổi hứng muốn phát tiết dục vọng sinh lý nào đó, vậy nên cô nhắm mắt lại, xoay người chuẩn bị mở cửa.
Khi cô cắn môi, anh liền có chút không chịu đựng được.
Phó Quân Tiêu nheo mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại sưng đỏ đến khoé môi của cô, nghĩ đến sự tiếp xúc thân mật nóng bỏng vừa nãy, lồng ngực cô lại nhấp nhô dữ dội.
Mặc dù cô không thông thạo việc đời, nhưng trong nháy mắt cô vẫn nhìn ra được sự động tình và mơ màng trong mắt anh.
Anh càng như vậy, cô càng sợ hãi.
Quả nhiên, cô trong mắt anh chỉ để phát tiết mà thôi.
Có vẻ như nhiệt độ trong chiếc xe này đã lên tới cao điểm rồi, nếu không cẩn thận sẽ bị bốc cháy và thiêu rụi ngay lập tức.
Nhưng vào lúc này, anh đột ngột chọn cách im lặng.
Sự im lặng của anh, đối với cô mà nói, là một nỗi hoang mang cực lớn.
"Anh cả..." Với giọng nói mang theo một chút cầu khẩn, cô khóc đến nỗi toàn thân run rẩy: "Em hối hận rồi...!Hối hận khi đã gặp lại anh...!Hối hận khi đã thích anh...!Hối hận không nên lưu luyến anh như vậy...!Hối hận không nên có bất cứ ảo tưởng nào với anh nữa...!Vậy nên, bây giờ anh hãy bỏ qua cho em, có được không? Đừng cho em thêm hy vọng, rồi lại tự tay phá hỏng hy vọng cho em xem.
Anh cả, em xin anh, xin anh hãy trả lại trái tim cho em.
Em chỉ hy vọng từ nay trở về sau, anh cả, anh đừng xuất hiện trước mặt em nữa"
- -------------------