Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


Đồng Kỳ Anh không hề nhắc đến một chữ nào với Phó Quân Tiêu về chuyện Lạc Minh Ánh làm nhục mình hôm nay, nhưng rất khôn khéo nắm lấy tay của Phó Quân Tiêu, dán miếng băng cá nhân lên hai hàng dấu răng để lại trên mu bàn tay phải của anh.

“Ừm, anh cả, sau này em sẽ không bao giờ cắn anh nữa” Đồng Kỳ Anh cũng cảm thấy, một người đàn ông thật thụ lại có hai hàng dấu răng thế này trên mu bàn tay rất là mất phong độ, rất dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung.

“Anh có thể hiểu điều này có nghĩa là em đang ngầm thừa nhận sau này anh muốn làm gì thì làm với em đều được phải không?” Phó Quân Tiêu nhếch môi mỉm cười.

Đồng Kỳ Anh không nhịn được đấm vào ngực của Phó Quân Tiêu với vẻ đầy xấu hổ: "Anh cả! Anh phải biết kiềm chế lại chứ.

Có chừng có mực, như vậy mới tốt cho sức khỏe”
"Anh cảm thấy em thật sự rất là hưởng thụ đó.

Em nói thật đi, anh có khiến em cảm thấy thoải mái không?" Phó Quân Tiêu hai tay ôm lấy Đồng Kỳ Anh, vòng hai tay ôm cô trước mặt mình, cười không khép được miệng hỏi.

Đồng Kỳ Anh nhấp một cái, hai má ửng hồng trong suốt, lập tức đẩy Phó Quân Tiêu ra, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em phải xuống dưới làm việc rồi!"
“Sau khi tan ca thì đợi anh, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà” Phó Quân Tiêu nói tiếp.

Đồng Kỳ Anh vừa bước ra ngoài vừa ra hiệu với Phó Quân Tiêu bằng động tác tay tinh nghịch "OK".

Dù nói với Lạc Minh Ánh là không để tâm, nhưng là một người phụ nữ đã từng bị đàn ông phản bội hai lần, trong lòng Đồng Kỳ Anh vẫn dấy lên một ngọn đèn cảnh báo.

Lần đầu tiên, Hà Tuân Định và Lâm Ánh Như bắt đầu phản bội cô là từ khi nào, cô cũng không rõ nữa, sau khi sự việc xảy ra cũng không quan tâm lắm.

Nhưng đến lần thứ hai, sự việc giữa Phó Quân Bác và Lý Tư San, cô dường như đã tỉnh ngộ, mới ý thức được.

Lúc đó, nếu như cô nhớ không lầm, Lý Tư San là thư ký bên cạnh Phó Quân Bác, trong công việc luôn luôn ở bên nhau..

Tổng giám đốc và thư ký...!
Bây giờ là tổng giám đốc và thư ký trợ lý...!
Với tình huống kiểu như thế này.

Cô nên làm sao đây?
Mở một mắt và nhắm một mắt, hay là vứt hết không để ý đến nữa?
Hay nói cách khác, cô nên mở rộng lòng mình và hoàn toàn tin tưởng anh cả rằng anh có thể kiểm soát nổi bản thân.

Hai tay cô nắm lấy ga trải giường, ôm chặt trước ngực, như thể vừa sợ lại như vừa giận, giây tiếp theo, nước mắt tràn ra khóe mắt.

Trong lúc này, Phó Quân Tiêu chỉ có thể khoanh tay bó gối, nhưng vẫn quyết định đánh thức cô dậy khỏi cơn ác mộng.

“Kỳ Anh, Kỳ Anh, tỉnh dậy nào, Kỳ Anh” Động tác của anh rất nhẹ nhàng, chỉ đang cố gắng đánh thức cô.

Đồng Kỳ Anh mở đôi mắt đang buồn ngủ của mình ra, nhìn thấy Phó Quân Tiêu đang nhìn.

chằm chằm vào mình với một tay chống đầu và nghiêng người, do đó cô mơ hồ hỏi: “? Anh cả? Sao anh vẫn chưa ngủ?”
“Em gặp ác mộng rồi.” Phó Quân Tiêu xoay người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, vừa lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt, vừa hỏi han một cách ân cần.

Đồng Kỳ Anh nhắm mắt lại, khi mở mắt ra một lần nữa, ánh mắt có chút mơ hồ, cũng không quay đầu qua được.

Cô vừa nằm mơ sao?
Đã mơ thấy gì chứ?
Sao tự dụng lại không nhớ gì nữa.

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui