Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


Một thứ được gấp thành hình vuông...!
Với lòng hiếu kì, Đồng Kỳ Anh mở tờ giấy ra và phát hiện bên trong có một vật nhỏ giống như thẻ nhớ.

Chỉ không biết thế này có tác dụng gì nữa?
Hay là...!
Giao nó lại cho anh cả.

Đồng Kỳ Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định, gói tờ giấy lại cẩn thận rồi nhét vào trong túi.

Chờ đến bữa cơm tối, cô sẽ giao nó lại cho anh cả Phó Quân Tiêu của mình.

Lâu đài cũng rất yên tĩnh, cho đến tận buổi chiều, Đồng Kỳ Anh giật mình thức dậy bởi một tiếng thét chói tai vang lên.
Tiếng thét đó nghe giống như của Nhã Uyên...!
Vì lo lắng cho sự an nguy của Nhã Uyên nên Đồng Kỳ Anh không suy nghĩ nhiều mà lập tức xuống giường, mở cửa chạy ra ngoài.

"Thả Nhã Uyên ra, tôi sẽ để cho cậu và Lâm Ánh Như đi."
Khi Đồng Kỳ Anh men theo tầng lửng đi xuống đến góc cầu thang, liền nghe thấy giọng nói của cậu Thập từ phía hành lang truyền đến.

“Cậu Thập, chuẩn bị một chiếc xe cho chúng tôi” Hà Tuân Định gắt lên.

Đồng Kỳ Anh không thể chần chừ được nữa, liền gấp rút đi về phía âm thanh truyền đến, và vừa bước tới chỗ rẽ, cô đã nhìn thấy một tay của Hà Tuân Định đang ghì chặt lấy đầu và vai của Lý Nhã Uyên từ phía sau, tay còn lại thì cầm ống tiêm, chĩa thẳng vào cổ của Nhã Uyên.

Bên cạnh Hà Tuân Định, Lâm Ánh Như trên tay cũng đang cầm một ống tiêm, nhưng cô ta lo lắng đến mức tay cầm ống tiêm cũng run lên.

Thế nên, đây có phải là lý do tại sao Hà Tuân Định lúc đầu lại tìm đến cô không?
Đối mặt với cái chết, anh ta buộc phải làm thế ư?
Trong lúc Đồng Kỳ Anh đang lo lắng cho Lý Nhã Uyên, cậu Thập nói: "Cậu thả Nhã Uyên đi, tôi sẽ tìm cho cậu một con tin khác."
"Cậu Thập, cậu đang đùa à?” Hà Tuân Định phản bác.

Bởi vì cậu Thập đang đưa lưng về phía cô, nên Đồng Kỳ Anh không thể biết được cậu Thập hiện đang toan tính chuyện gì, nhưng cô có thể nhận ra cậu Thập cũng không dám đến quá gần Hà Tuân Định.

Lý Nhã Uyên hiện đang bị ghì chặt không thể nhúc nhích gì được, gương mặt cô ấy trong ngày càng tái nhợt, như thể cô ấy đang lo ngại về ống tiêm trong tay Hà Tuân Định.

Lúc này, Lâm Ánh Như nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, đột nhiên hét lên: "Đồng Kỳ Anh, nếu cô có thể rời khỏi đây, hãy giúp tôi nói với bố tôi.

Chỉ cần nói, tôi đã.."
"Đoàng."
Bỗng một tiếng súng vang lên.

Lâm Ánh Như còn chưa kịp nói hết câu, hai mắt đã trừng lên nhìn ra ngoài, giây tiếp theo cô ta đã ngã xuống vũng máu.

Hà Tuân Định sợ tới mức ghì chặt Lý Nhã Uyên xoay người sang hướng khác, liền thấy cậu Bát tay đang cầm súng chĩa thẳng vào sau ót anh ta.

Đồng Kỳ Anh bị cảnh tượng này làm cho choáng váng, che miệng thở dốc.

"Thả Nhã Uyên ra, tôi còn có thể cho cậu được chết toàn thây” Cậu Bát ngông cuồng nói.

Hà Tuân Định nhìn Đồng Kỳ Anh, mấp máy môi.

Anh ta không bật ra thành tiếng, mà thông qua khẩu hình miệng nói với Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh đọc được những điều mà anh ta đang cố nói với cô: “Kỳ Anh,tôi xin lỗi, hãy giúp tôi chăm sóc bố mẹ”
Sau khi Hà Tuân Định hoàn thành khẩu hình miệng, anh ta có vẻ như bằng mọi giá đều cầm ống tiêm trực tiếp hướng vào cổ của Lý Nhã Uyên mà đâm vào.

Cậu Bát nhanh chóng bắn một phát nữa.

Lý Nhã Uyên gật đầu, sau đó đi ngang qua cậu Thập đến lối vào của hành lang.

Đồng Kỳ Anh nghe được tiếng bước chân, hai chân chống đỡ cơ thể một cách yếu ớt, dựa lưng vào tường, chậm rãi quỳ rạp xuống đất.

Lý Nhã Uyên đi tới, trông thấy cô đã ngồi dưới đất nên ngồi xổm xuống nói: "Kỳ Anh, chuyện vừa rồi chắc đã làm cậu sợ rồi? Không sao đâu, hai người đáng ghét kia đều đã chết cả rồi."
"Tớ hận bọn họ, nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ tới việc giết bọn họ!” Đồng Kỳ Anh nhướng mắt nhìn Lý Nhã Uyên, lạnh lùng nói.

Lý Nhã Uyên phản bác: "Tớ đã nói với cậu từ lâu rằng họ sớm muộn gì cũng sẽ chết.

Điều đó không quan trọng, đây là lần đầu tiên cậu đến lâu đài, lần đầu tiên cậu nhìn thấy ai đó bị giết, từ từ rồi cậu cũng sẽ dần quen thôi."
- -------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui