Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là một loại duyên phận.
Người em gái nuôi mà anh đã ôm lấy và hôn khi còn bé, sau khi lớn lên lại thật sự được gả cho anh, mặc dù cô do anh cưỡng chế cưới về.
"Thật sự là anh không nhớ rõ sao?" Đồng Kỳ Anh hỏi lại.
Phó Quận Tiêu đỏ mặt tía tại một cách không giải thích được khi bị cô chất vấn.
Đồng Kỳ Anh nhìn chằm chằm vào Phó Quân Tiêu, dứt khoát xích lại gần anh một chút, gần như toàn bộ hơi thở từ cơ thể của cô đều hắt lên khuôn mặt tuấn tú của anh, không khí xung quanh, có chút mập mờ trong nháy mắt.
"Anh cả, anh có cần em giúp anh hồi tưởng lại một chút không?" Cô cười đùa cợt nhả hỏi.
Phó Quân Tiêu sắc đến "khụ" một tiếng, ra vẻ bình tĩnh nhíu mày: "Em dự định giúp anh hồi tưởng như thế nào?"
"Đường nhiên là em hôn anh rồi!" Giữa hàng lông mày của Đồng Kỳ Anh mang theo nụ cười dịu dàng.
Phó Quân Tiêu hiểu ý nở một nụ cười.
Anh đột nhiên đứng dậy, vươn tay nắm chặt lấy vòng eo của cô, kéo cô từ chiếc ghế xoay, dán chặt vào lồng ngực của mình.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy bộ ngực của cô và vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
"Anh rất thích em châm lửa trên người anh." Giọng nói của Phó Qu>Tiêu trở nên đặc biệt dễ nghe, giống như âm điệu trầm thấp của sợi dây đàn, khiến không khí dao động từng đợt từng đợt sóng từ trường.
Đồng Kỳ Anh hơi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bờ môi mỏng của Phó Quân Tiêu.
Đèn huỳnh quang ở trong phòng ánh lên một ngôi sao trắng ở trên đôi môi của anh, cánh môi khẽ nhếch lên, óng ảnh như ngọc.
Hóa ra, đôi môi của một người đàn ông, cũng có thể đẹp đến như vậy.
Đồng Kỳ Anh nhón chân lên, cắn vào môi dưới của Phó Quân Tiêu.
"Hít vào một tiếng, Phó Quân Tiêu nhíu đôi mày kiếm của mình lại, nhưng không đẩy cô ra, mà để cho cô tùy ý cắn lấy không buông.
Hàm răng của cô, chỉ cần và kéo môi anh khẽ hướng ra ngoài, chứ không có cắn đứt.
"Ừm, không ngon chút nào.
Đồng Kỳ Anh nới lỏng miệng, nghĩ linh tinh lẩm bẩm nói.
Phó Quân Tiêu phì cười mà cúi đầu, đôi môi mỏng ghé vào tai của cô, khẽ nỉ non nói: "Ngược lại ở chỗ anh có đồ ăn ngon, em có muốn nếm thử hay không?"
Hai tay Đồng Kỳ Anh đặt lên lồng ngực anh, một lần nữa cái đầu nhỏ ngẩng lên, tim loạn nhịp nhìn về phía đôi mắt đen láy của Phó Quân Tiêu, không khỏi hưng sư vấn tội: "Sao anh lại xấu xa như vậy? Anh lại còn giấu đồ ăn ngon nữa chứ."
"Em muốn ăn?" Phó Quân Tiêu không khỏi cười phá lên.
"Đương nhiên!" Đồng Kỳ Anh không chút nghĩ ngợi mà trả lời.
Cô thật sự là một tín đồ ăn uống mà.
Phó Quân Tiêu chỉ cười, có phần không thể tiếp tục trò đùa có chút màu mè này được nữa.
Cô bé này đã trở nên đơn thuần rồi...!
Làm sao anh có thể tiếp tục?
"Hay là, chúng ta ra sau bếp ăn vụng đi." Phó Quân Tiêu không thể không thay đổi chủ đề.
Ngược lại Đồng Kỳ Anh vô cùng tràn đầy phấn khởi: "Được! Bây giờ, em muốn trộm một con gà nướng về để ăn"
So với ăn gà nướng, anh lại càng muốn ăn cô hơn,
Phó Quân Tiêu nén suy nghĩ này xuống dưới.
Sau khi ăn khuya trở về, anh và cô vẫn ở chung phòng nhưng khác giường như cũ.
Ngày hôm sau, Đồng Kỳ Anh vẫn như mọi khi phải đi cùng bà Lãnh.
Sau khi người giúp việc đặt hộp quà xuống, thì hạ thấp người lui về, trước khi đi, con đóng cửa phòng lại cho cô.
Đồng Kỳ Anh ngồi trước bàn, tò mò mở hộp quà ra.
Bên trong hộp chứa đầy những chiếc lông vũ màu trắng, bên trên lông vũ còn có một bộ quần áo lụa đen.
Sau khi bàn tay ngọc thon thon cầm bộ quần áo này lên, Đồng Kỳ Anh nhìn thấy quần chữ I màu đen nhánh và chiếc áo ngực hai dây, cũng như chiếc váy ren gần như trong suốt.
- -------------------.