Có vẻ như trong mắt Nhiên Hoàng Biên thì những đứa trẻ được nuôi trong phòng thí nghiệm đều là những con quái vật.
Sau khi những con quái vật” như vậy trở thành "chất thải” thì ông ta sẽ không nể tình mà xử lý hết bọn họ.
“Nếu em không định nhận bố, vậy cũng nên nhận anh trai chứ” Phó Quân Tiêu tiếp lời.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới nghĩ đến Nhiên Hoàng Minh.
Để chúc mừng cho ngày hai anh em họ nhận nhau thì Phó Quân Tiêu đã đặc biệt đặt trước một nhà hàng cao cấp để họ dùng bữa tối cùng nhau.
Khi Nhiên Hoàng Minh đến, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Đồng Kỳ Anh với bộ dạng không thể tin được.
Anh ta cứ nhìn cô như thể cô mới từ trên trời rơi xuống vậy.
“Sao cô có thể là em gái tôi được chứ?” Nhiên Hoàng Minh nghi ngờ hỏi.
Phó Quận Tiêu cũng bình tĩnh trả lời thay cho Đồng Kỳ Anh: “Tớ cũng không ngờ bố ruột của Kỳ Anh lại là bố của cậu”
“Mẹ của tớ chỉ có tớ là đứa con duy nhất” Nhiên Hoàng Minh buồn bực, trong lòng anh ta lại tức giận nghi ngờ tại sao bố của anh ta lại lừa dối sau lưng mẹ anh ta cơ chứ.
Dường như Phó Quân Tiêu biết Nhiên Hoàng Minh đang nghĩ gì, vì vậy anh tiếp tục: “Kỳ Anh không phải là con gái của mẹ cậu, cô ấy là con gái của Hạ Bạch Vi”
“Hạ Bạch Vi là ai?” Nhiên Hoàng Minh ngẩn người.
Phó Quân Tiêu bình tĩnh giải thích: “Là con gái của Hạ Đông Dương và Lâm Phương”
“Không phải Hạ Đông Dương và Lâm Phương chỉ có chín người con trai thôi sao? Tại sao họ vẫn còn có một người con gái chứ? Sao tớ lại không biết chuyện này chứ?”
“Từ khi còn nhỏ, con gái út của họ đã được đào tạo như một đặc vụ ngầm, vì vậy người ngoài không ai biết cả”
Chính vì điều này mà sau khi thân phận của Hạ Bạch Vi bị bại lộ mà nhà họ Hạ mới không bị những người trong tổ chức bí mật trả thù.
“Vậy sao cậu lại biết được chuyện này? Nhiên Hoàng Minh hơi khó hiểu.
Phó Quận Tiêu cười nhạt: “Đương nhiên là tra ra được rồi”
Anh đã bí mật giúp Kỳ Anh điều tra ra thân phận của cô.
Chính vì vậy mà trước đó, cho dù là Nhiên Hoàng Minh hay là Hạ Huyền Tịch đều lập luận về thân phận của Kỳ Anh là con của Hạ Kiến Quốc nhưng tại sao anh lại nhất quyết phủ nhận điều đó? Đó là bởi vì anh đã tra ra Kỳ Anh là con gái của ai.
Có điều anh vẫn chưa tìm ra bố ruột của Kỳ Anh là ai.
Trong khi Nhiên Hoàng Minh nhìn Đồng Kỳ Anh, Đồng Kỳ Anh cũng đang nhìn Nhiên Hoàng Minh.
Hai người trợn mắt nhìn nhau, vẫn không hài lòng về nhau.
Phó Quân Tiêu cảm thấy rằng anh nên để cho họ có một khoảng thời gian để ở riêng với nhau, vì vậy anh đứng dậy và nói: “Tớ vào nhà vệ sinh cái đã.”
Ngay khi Phó Quân Tiêu rời đi, Nhiên Hoàng Minh không nhịn được mà tra hỏi Đồng Kỳ Anh: “Có đúng thật cô là em gái cùng cha khác mẹ của tôi không? Bố của tôi đã lén phén bên ngoài từ khi nào vậy?”
“Những chuyện như vậy, anh nên đến hỏi bổ anh mới phải chứ?" Đồng Kỳ Anh không khỏi nhíu nhíu mày.
Tự nhiên Nhiên Hoàng Minh lại trở nên cứng đầu cứng cổ: “Không, không đúng.
Cái gì mà phải đi hỏi bố tôi chứ? Bố tôi không phải là bố của cô sao?”
“Tôi không nhận, vậy nên ông ta cũng không phải là bố của tôi” Đồng Kỳ Anh tỏ vẻ khinh thường đáp.
Nhiên Hoàng Minh không có bất kỳ ý kiến nào về việc Đồng Kỳ Anh từ chối nhận bố cô.
Dù sao, trước khi anh ta đến đây thì Phó Quân Tiêu đã gọi điện cho anh ta và nói trước rằng mặc kệ như thế nào nhưng Nhiên Hoàng Minh vẫn phải nhận người em gái | Đồng Kỳ Anh này.
“Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao năm đó Long Trầm Hương lại thu nhận và giúp đỡ cô.
Chỉ vì cô là cháu gái của mối tình đầu của bà ấy.
Tình yêu chân chính thật khiến cho người ta trở nên vĩ đại.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về.” Nhiên Hoàng Minh vô cùng cảm động nói.
Nhắc đến người bà ngoại đã nuôi nấng cô khônlớn, Đồng Kỳ Anh hơi rũ mắt xuống và im lặng.
“Nói đi cũng phải nói lại.
Cô đã không chịu nhận bố tôi, vậy cô có nhận người anh trai này không?” Nhiên Hoàng Minh ngập ngừng hỏi.
Đồng Kỳ Anh nhướng mi liếc nhìn Nhiên Hoàng Minh mà không nói lời nào.
Đột nhiên Nhiên Hoàng Minh trở nên kiêu ngạo: “Bởi vì tôi nể mặt Quân Tiêu nên mới nhận anh em với cô thôi.”
Ý ở ngoài lời, anh ta ngụ ý nói rằng nếu cô không chịu nhận thì coi như dẹp đi.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy bộ dạng không kiên nhẫn của Nhiên Hoàng Minh thì buồn cười nói: "Anh à, sau này xin hãy quan tâm đến em nhiều hơn”
Tiếng gọi tự nhiên của Đồng Kỳ Anh khiển Nhiên Hoàng Minh nhất thời không nói nên lời.
Khi định thần lại, Nhiên Hoàng Minh lại hiền như bụt mà trả lời: “Ừ”
Chẳng bao lâu sau khi Phó Quân Tiêu quay lại, anh nhận thấy “bức tranh tình anh em” giữa hai người họ đã thay đổi.
“Em gái à, anh nói cho em nghe này.
Món ăn của nhà hàng này là ngon nhất, là đặc sản ở đây đó.
Em ăn nhiều hơn đi.
Nhìn em gầy quá rồi.
Em thật sự quá gầy rồi, phải mập lên nữa mới được” Nhiên Hoàng Minh liên tục gắp thức ăn cho Đồng Kỳ Anh, hơn nữa còn là gắp những món ăn ngon nhất trên bàn cho cô.
Phó Quận Tiêu nhìn Nhiên Hoàng Minh đầy vẻ hoài nghi, tự hỏi liệu người bạn mà anh quen biết cũng có nhân cách thứ hai sao?
“Nhiều quá, em ăn không hết đâu.” Đồng Kỳ Anh cười gượng gạo.
“Không nhiều, không nhiều đầu” Nhiên Hoàng Minh nói tiếp: “Em gái, anh nói em nghe nè.
Sau này cứ ba tháng, em phải đến chỗ làm của anh để kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần.
Bây giờ, mức sống đã được cải thiện rồi nên ăn đồ ăn cũng gặp phải mấy thứ thật giả lẫn lộn.
Mà chất lượng không khí và nước cũng không được như trước, vì vậy, chúng ta phải quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe của mình”
"..” Phó Quân Tiêu cũng thật sự không biết, thì ra Nhiên Hoàng Minh cũng là một kẻ lắm lời.
Đồng Kỳ Anh lại gật đầu lia lịa, vẻ mặt gần như cứng đờ vì cười: “Dạ, được ạ”.
- -------------------.