Sau khi Nhiên Mộc Miên xong việc, cô bé đứng ngoài cửa tiệm net bắt một chiếc taxi chạy vội về nhà.
Chuyện đầu tiên khi về nhà là lên lầu đánh răng rửa mặt, mà lúc xuống lầu, Nhiên Mộc Miên không hẹn mà gặp bồ đẹp trai Phó Quân Tiêu vừa mới chạy bộ buổi sáng về.
Thấy Phó Quận Tiêu, Nhiên Mộc Miên trực tiếp nhảy lên lưng bố đẹp trai mình như là khi còn nhỏ.
Phó Quận Tiêu nhẹ nhàng đỡ lấy con gái, cõng cô bé, vừa cười vừa nói: “Được đấy, biết quay về ăn sáng với bố”
“Tất nhiên rồi!” Nhiên Mộc Miên cợt nhả nói.
Lúc này, Đồng Kỳ Anh bưng súp nấm kem ra khỏi bếp thì lại thấy hai bố con thế này, buồn cười nói: “Mộc Miên, con sắp thành niên cả rồi mà còn nằm úp sấp lên lưng bố, có thấy xấu hổ không hả?”
“Hả? Con sắp thành niên rồi hả? Sao con cảm giác bố vẫn xem con như một đứa trẻ ba tuổi?” Nhiên Mộc Miên một bên thị trêu, một bên nhảy xuống từ lưng Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu xoay người lại cưng chiều xoa xoa đầu cô bé: “Đúng thế! Trong mắt bố thì còn mãi mãi không trưởng thành”
“Anh cả, anh cũng mau tắm rửa đi, tới giờ ăn sáng rồi.” Đồng Kỳ Anh cười nói.
Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh một chút, gật đầu một cái, lúc quay đầy lại nhìn Nhiên Mộc Miên chỉ thấy Nhiên Mộc Miên đang thè lưỡi với mình.
Con bé này, đừng tưởng ông không biết cả đêm qua cô bé ở trong tiệm Internet chơi game suốt đêm.
Đợi lát nữa xử lý con bé này sau!
Đợi cả nhà ăn sáng xong, lúc Nhiên Mộc Miên chuẩn bị lên lầu ngủ bù thì bị Phó Quân Tiêu gọi lại không cho đi.
“Lạc Vũ, năm nay hai mươi hai tuổi, cao một mét tám, xuất thân thừ khoa chính quy hệ biểu diễn, ra mắt trong giới giải trí được nữa năm, ngoại trừ diễn xuất thì còn thích nhảy break dance, điểm duy nhất không tốt là thích hút thuốc.
Bố mẹ trong nhà có tiền lương bình thường, đã ly dị, còn có một em trái sáu tuổi” Phó Quân Tiêu mặt không thay đổi, vô cùng bình tĩnh nhắc lại nội dụng trong tài liệu mà Trịnh Minh Hâm đưa cho mình.
Nhiên Mộc Miên lập tức kinh ngạc: “Bố lợi hại tới thế sao? Anh ấy thích hút thuốc, đám người hâm mộ bọn con còn chẳng biết mà bố biết luôn à!”
“Nó không thích hợp làm con rể bố” Phó Quân Tiêu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đồng Kỳ Anh đang ngồi ở một bên uống nước thì suýt bị chồng mình làm sặc chết.
Nhiên Mộc Miên còn ngu ngơ hơn: "?”
“Vai nam chính của bộ phim vẫn là Lạc Vũ, nhưng bố không cho phép con yêu đương với Lạc Vũ” Phó Quận Tiêu nhấn mạnh nói.
Giây tiếp theo, Nhiên Mộc Miên không nhịn được mà cười “ha ha” ra tiếng.
Đồng Kỳ Anh cũng chẳng nhịn được mà lén cười.
“Hai người cười gì thế?” Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh một chút, rồi lại nhìn qua Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên lớn lên giống Đồng Kỳ Anh thật, đặc biệt là lúc cười, hai mẹ con thật sự giống như chị em ruột vậy.
Đồng Kỳ Anh ngừng cười, giải thích: "Anh cả, Mộc Miên chỉ là hâm mộ minh tinh thôi chứ không phải là tìm bạn trai”
“Đúng thế! Anh ấy chỉ là thần tượng của con thôi! Con đầu có muốn anh ấy làm bạn trai con!” Nhiên Mộc Miên một tay chống cằm, chớp chớp mắt nhìn Phó Quân Tiêu.
“Thật ư?” Phó Quân Tiêu hoài nghi.
Nhiên Mộc Miên vội vã gật đầu thật mạnh, dùng một hồi rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa! Nếu con gái bổ thật sự thích anh ấy thì con không muốn bố bá đạo can thiệp vào tự do yêu đương của con!"
“Bố chỉ muốn tốt cho con thôi, không muốn con gả cho lầm người” Phó Quân Tiêu bình tĩnh nói.
Đồng Kỳ Anh vậy mà lại đồng tình gật đầu.
Dù sao thì, nữ sợ gả lấy làm chồng, nhẹ thì thương thân thương tâm, nặng thì hủy hoại cả hạnh phúc một đời.
“Bố cứ yên tâm đi, con gái bố thông minh lanh lợi! Chắc chắn là sẽ tìm cho bố một con rể tốt về!” Nhiên Mộc Miên cợt nhả nói.
Lúc này Phó Quận Tiêu mới không nhắc tới chuyện này nữa, nhưng mà lại tiếp tục sang chuyện khác: “Bố không phản đối con chơi game, thế nhưng cũng phải vừa vừa phải phải thôi, còn nữa, không cho yêu online!”
Nghe thấy bố nhắc tới chuyện chơi game, Nhiên Mộc Miên lập tức run sợ.
Nhưng mà, cô bé lại lập tức thở phào nhẹ nhõm ngay.
Đã thông não bố cô bé rồi.
Nhiên Mộc Miên liên tục gật đầu, giơ ba ngón tay lên, thề son sắt: “Bố cứ yên tâm, đó giờ con chơi game rất vừa phải, cũng sẽ không yêu online đâu!”.
Để chồng mình tha cho con bé, Đồng Kỳ Anh vội vàng nói: “Anh cả, không phải hôm nay anh còn có một hội nghị xuyên quốc gia ư? Hình như sắp tới giờ rồi đó!”
Nhiên Mộc Miên lập tức bày ra ánh mắt “rất biết ơn” mà nhìn về Đồng Kỳ Anh.
Phó Quân Tiêu trước khi ra cửa hôn lên môi Đồng Kỳ Anh một cái, không nhịn được mà than phiền: “Em nói xem, anh với em đều không phải là “quỷ nghịch ngợm”, sao mà lại sinh ra được một được con gái “quỷ nghịch ngợm” thế này?”.
"Anh cả có nghe thấy câu này chưa?” Đồng Kỳ Anh giơ tay lên ôm cổ Phó Quân Tiêu, trêu ông.
“Hửm?”
“Âm với âm ra dương” Đồng Kỳ Anh mỉm cười.
Phó Quân Tiêu nhếch mày, khẽ thở dài một tiếng, không nhịn được mà cười thành tiếng: “Đêm nay tụi mình lại “âm với âm ra dương” nhé?”
Đồng Kỳ Anh nghe xong thì mặt đỏ lên, theo bản năng mà đập vào ngực Phó Quận Tiêu, hờn giận: “Đã là vợ chồng rồi mà anh còn xấu xa như thế!”
- -------------------.