Trong một thế giới trắng xóa, anh chạy thật nhanh về phía cô
Là...!Sư phụ sao?
Hoặc có thể, đây chỉ là giấc mơ của cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua..
Trên trận đấu, tiếng reo hò bên tai không dứt.
Bình luận viên càng hùng hồn sục sôi nói: “Trận đấu buổi chiều nay, đội MS không có “C”
ra sân đã khiến nhiều người hâm mộ không ngừng lo lắng.
Tối nay, chúng tôi rất vui khi lại có thể được thưởng thức kỹ thuật IT cao siêu của “C’.
EA đối đầu MS, trận thi đấu hacker thế giới vòng loại tối nay, đội nào sẽ tiến vào vòng bán kết đây? Các bạn khán giả ngồi trước màn hình hãy quét mã QR để tiến hành bình chọn.
Chúng ta hãy cùng chờ xem”
Đội MS (nhóm hacker) đối với sự trở về của ”C”, ai cũng đánh như máu gà, triển khai tấn công mãnh liệt đội EA, đánh cho năm thành viên đội EA trở tay không kịp.
Lúc trận thi đấu chỉ còn lại ba mươi phút cuối cùng, “C” đã cấy vào máy chủ tấn công chính của EA chương trình “virus” của MS, sau đó nhanh chóng “lây” sang bốn máy khác trên sân khấu, nhanh chóng biến năm máy tính của đội EA thành máy chết, thậm chí khởi động lại hay cài đặt lại hệ thống cũng không hiệu quả.
Toàn bộ khán đài được một trận thổn thức, đắm chìm trong thán phục.
Lúc MC tuyên bố “Đội MS (nhóm hacker) giành chiến thẳng chung cuộc tiến vào trận bán kết”, Minh Tư Thành ấn phím enter, thu hồi lại chương trình “virus” vừa cấy vào đội EA.
Anh khôi phục lại năm máy tính của đối phương trở lại sử dụng bình thường, hoàn toàn không cho đối phương một chút xíu cơ hội nào đế nghiên cứu chương trình mật mã của anh.
Bạn đồng đội và huấn luyện viên kích động ôm nhau trong tiếng võ tay của khán giả, chỉ có một mình Minh Tư Thành rời khỏi nơi thi đấu trước, vào thang máy, ấn nút xuống tầng thứ mười bảy.
Hành lang khách sạn vãng vẻ, do mặt đất được trải một tấm thảm màu vàng nên đã cắn nuốt tiếng bước chân của Minh Tư Thành.
Phòng 1708.
Minh Tư Thành nhấc chân dùng sức đá một cái, đá thắng cửa phòng ra, sau đó nhanh chóng bước vào.
Ở chỗ lối vào phòng tổng thống, anh quật ngã hai tên vệ sĩ sau đó vọt thẳng tới trước.
mặt một người đàn ông đang ngồi trên ghế Sofa trước tivi.
Minh Tư Thành không nói hai lời đưa tay túm lấy cổ áo người đàn ông này, sau đó nhấc anh ta từ trên ghế sofa lên rồi đấm một cú nặng nề vào mặt đối phương Người đàn ông lảo đảo, lại ngã trở lại ghế sofa, khóe miệng rỉ ra một tia máu tươi, như vậy có thể biết Minh Tư Thành đã xuống tay nặng thế nào.
“Sao cậu biết là tôi?” Người đàn ông cố hết sức ngồi dậy, giơ tay lên dùng mu bàn tay lau qua tia máu ở khóe miệng, không chút sợ hãi hỏi Minh Tư Thành hừ: “Anh không có tư cách biết”
Người đàn ông bình tĩnh cười một tiếng, ngồi ngay ngắn lại: “Xem ra cậu thực sự để ý vị hôn thê của mình nhỉ?”
“Hạ Chí Mãn, nếu anh còn dám động tới Mộc Miên, đừng nói để đội của anh thua một trận thi đất còn có năng lực để cho đội anh biến mấy từ vòng này!” Minh Tư Thành nghiêng người lên trước, lại túm lấy cổ áo Hạ Chí Mẫn.
Khuôn mặt khôi ngô cay nghiệt đến mức cùng của anh, trong nháy mắt đã được phóng đại trong con ngươi của Hạ Chí Mẫn.
Hạ Chí Mãn lại xấu xa nhếch miệng nói: “Tối nay, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng!
Không phải cậu nên cảm ơn tôi sao?”
“Anh nói cái gì cơ?” Con người Minh Tư “Thành co rút một cái.
Hạ Chí Mãn kéo tay Minh Tử Thành ra, giơ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút: "Thuốc đã phát tác.
Kế hoạch của tôi vốn là lúc cậu tìm được cô bé, thuốc trên người cô bé vừa mới phát tác nên còn có thể dây da với cậu một lát, để cậu hoàn toàn không có cách nào lên sân thi đấu.
Xem ra tôi đã đánh giá thấp năng lực của cậu rồi.
Cậu đuổi theo tìm được cô bé trước khi thi đấu,
Nếu cậu đã thắng vậy tôi bỏ thuốc cô bé coi như làm quà tặng cho cậu cũng tốt”
"Món nợ này, sau này tôi sẽ tính với anh”
Mính Tư Thành lập tức buông Hạ Chí Mẫn ra, trước khi đi còm cau mày, rồi vội vàng xoay người rời đi.
Trên đường quay lại phòng mình, Minh Tư Thành lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho bác sĩ tư nhân Ứng Kế Viêm lên thoại vừa mới kết nối anh liền lo lắng hỏi: “Nếu một cô gái bị bỏ loại thuốc đó thì nên mua thuốc gì để chữa cho cô ấy?”
“Ai bị bỏ thuốc vậy?” Ứng Kế Viêm hỏi hôn thê của tôi.’ Minh Tư Thành không lạnh không nóng đáp.
Một giây tiếp theo, trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Ứng Kế Viêm: “Nếu là vị hôn thê của cậu, vậy thì dễ xử lý thôi.”
“Nói mau!”
“Cậu cởi hết quần áo ra rồi nằm lên giường là được!”
“Ông nội nhà anh!” Minh Tư Thành không nhịn được văng lời thô tục, dừng một chút sau đó lại bổ sung một câu: “Cô ấy là con gái Phó Quân Tiêu, anh cảm thấy tôi dám động vào cô ấy không?”
“..
“Ứng Kế Viêm nghe vậy liền nghiêm túc trả lời: “Đút cho cô ấy nhiều nước vào, nhất định phải uống nhiều nước!”
“Biết rồi” Minh Tư Thành tức giận đáp lại rồi trực tiếp cúp máy.
Đến cửa phòng mình, Minh Tư Thành cầm thẻ cà mở cửa phòng, một tia lạnh lẽo xẹt qua da giống như gió rét thổi vi vu từ bên trong cửa ra vậy.
Sau khi Minh Tư Thành bước vào, cửa phòng tự động đóng lại, lại một trận gió thổi tới, anh ôm hai cánh tay đang nổi da gà do cơn gió lạnh này.
Anh vô thức liếc lên công tắc điều hòa trên tường, mười sáu độ C, không trách lạnh như vậy.
Lúc anh đang muốn giảm nhiệt độ điều hòa xuống đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng bước nhanh vào trong phòng.
- -------------------.