Mà dưới dòng nước thoảng mùi mùi sữa tắm, Nhiên Mộc Miên đã quên mất chuyện xảy ra trong phòng tự học ngày hôm qua.
Mãi cho tới khi tắm rửa xong, cô mặc áo sơ mi của Minh Tư Thành, trong lúc vô tình nhìn thấy bộ quần áo của mình đã cởi ra, lại nghĩ lại chuyện ở trong phòng tự học kia.
Không hiểu sao Nhiên Mộc Miên bỗng thấy run rẩy mấy cái, mày liễu lơ đãng nhíu chặt.
Giật mình nhìn chằm chằm vào đống quần áo kia vài giây, cô đột nhiên bước nhanh tiến lên, cầm đống quần áo đi ra khỏi phòng tắm, đi thẳng đến trước thùng rác trong phòng bếp ở giữa, ném hết quần áo vào trong thùng rác.
Cô là một cô gái, trong hoàn cảnh đó suýt chút nữa bị một người đàn ông xa lạ vấy bẩn mình, dù nội tâm có cao siêu đến đầu thì cô vẫn sẽ để lại những bóng đen tâm lý không thể xoa dịu được.
Lúc Minh Tư Thành quay trở lại, anh nhìn thấy Nhiên Mộc Miên đang ngơ ngác đứng bên cạnh thùng rác, vì vậy anh bước tới xem cô thế nào.
Khi nhìn thấy bộ quần áo cô mặc hôm qua trong thùng rác, trong lòng anh nhất thời rất lo lắng nhìn cô.
"Mộc Miên."
Tiếng gọi của Minh Tư Thành đột nhiên vang lên sau lưng.
Cả thể xác và tinh thần Nhiên Mộc Miên đang ngẩn ngơ, sau khi hồi phục tinh thần, quay người lại đụng phải Minh Tư Thành.
Minh Tự Thành theo bản năng ôm Nhiên Mộc Miên một cái ôm đầy an ủi, sau đó giúp cô chỉnh vài sợi tóc ẩm ướt dính trên gương mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Tôi đi lấy máy sấy tóc để sấy tóc cho cô!"
Nhiên Mộc Miên không gật đầu, cũng không nói gì.
Minh Tư Thành nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay cô, sau đó xoay người đi lấy máy sấy tóc tới.
Sau đó, Nhiên Mộc Miên ngồi vào trước bàn ăn và ăn cháo.
Minh Tư Thành đứng sau lưng cô, cầm máy sấy tóc để sấy tóc cho cô.
Tóc của cô rất mềm mại, cầm trên tay trơn nhẵn rủ xuống giống như tơ lụa.
Minh Tư Thành có chút vụng về sấy mái tóc dài giúp cô.
Đây là lần đầu tiên từ trước tới giờ anh dùng máy sấy tóc để sấy tóc cho một cô gái.
Ăn được nửa bát cháo, Nhiên Mộc Miên đột nhiên nhận ra vấn đề, bất chợt đứng dậy khỏi ghế khiển cho Minh Tư Thành hoảng sợ.
"Tôi có làm cô đau không?” Minh Tư Thành vội vàng tắt máy sấy tóc, lúc này nhìn thấy Nhiên Mộc Miên đã xoay người lại đối mặt với mình, anh lo lắng hỏi cô.
Nhiên Mộc Miên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Thượng Minh Tư Thành, hỏi lại: "Từ đêm qua đến giờ anh đối xử với tôi tốt như vậy, không lẽ là vì anh thông cảm với tôi sao?"
"Tôi thông cảm với cô?” Minh Tư Thành đột nhiên ngẩn ra.
Nhiên Mộc Miên hất cẳm nói tiếp: "Có phải anh cho rằng tôi bị..."
Nói đến đây, cô lại muốn nói mà ngừng lại.
Minh Tư Thành không thể nhịn được phì cười.
Nhiên Mộc Miên cau mày, bĩu môi hỏi: "Anh cười cái gì vậy?"
“Tôi cười cô ngốc đó!” Minh Tư Thành cong miệng cười nói.
Nhiên Mộc Miên chớp mắt, nhìn Minh Tư Thành không rõ nguyên cớ ra sao.
Minh Tư Thành đơn giản đặt máy sấy tóc trên tay xuống, đưa tay ra ôm Nhiên Mộc Miên vào lòng mình, dùng sức ôm thật chặt.
Nếu cảm giác mà anh ôm cô không sai, thì giờ phút này, dưới lớp áo sơ mi của anh, cô không hề mặc gì bên trong.
“Anh buông tôi ra!” Nhiên Mộc Miên cau mày bất mãn đẩy lồng ngực Minh Tư Thành ra.
Ngược lại, Minh Tư Thành ôm cô càng ngày càng chặt, cười nói: "Từ tối hôm qua đến giờ, tôi đều cố gắng làm đủ mọi cách dễ dành cho cô vui vẻ, mà cô lại cho rằng tôi đang thông cảm cho cô.
Cô nói xem cô có ngốc không hả?"
"Anh.." Nhiên Mộc Miên nhất thời bực bội giơ tay lên chỉ thẳng vào mũi Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc nói: "Tôi chỉ không muốn cô để lại bóng đen tâm lý vì sự kiện ngày hôm qua, sợ cô không ngủ được mơ gặp ác mộng, sợ sau này cô không muốn tiếp xúc với tôi nữa."
Mà giờ phút này, Nhiên Mộc Miên lập tức trở nên yên lặng.
Minh Tư Thành khẽ mỉm cười, buông tay cô ra, bắt đầu cởi áo mình một cách khó hiểu.
Nhiên Mộc Miên chớp chớp mắt, nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Minh Tư Thành, đang nới từng cúc áo sơ mi của mình cho đến khi bộ ngực gầy những rắn chắc bên trong lộ ra.
Ánh mắt cô dõi theo đầu ngón tay anh đi xuống, và khi vạt áo được mở sang hai bên, đó là một, hai, ba, bốn, năm, sáu! Cơ bụng sáu múi với những múi cơ rõ rệt.
"Cô có muốn sờ vào nó không?” Minh Tư Thành hơi cong môi.
Nhiên Mộc Miên hơi ngẩn người vẻ mặt sững sờ nhìn vào ánh mắt của Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành chỉ đơn giản là trực tiếp kéo tay Nhiên Mộc Miên đặt tay cố lên ngực mình.
“Mộc Miên, tôi chỉ muốn cô thoát ra khỏi bóng đem tâm lý của vụ việc đêm qua” Anh lo lắng rằng cô sợ tiếp xúc với người khác giới vì điều này, vì vậy anh lấy thân làm vật thí nghiệm cố gắng dạy cô để cô không còn chống đối lại nữa.
Sau khi Nhiên Mộc Miên hiểu được ý định tốt của Minh Tư Thành, cô không khỏi nở nụ cười ngọt ngào: "Anh nghĩ Nhiên Mộc Miền tôi là ai chứ? Chuyện nhỏ đó tối hôm qua có thể khiến tôi sợ hãi sao? Nhưng mà..."
Nhưng mà cái gì?” Minh Tư Thành nghi ngờ hỏi.
Đầu ngón tay của Nhiên Mộc Miên trượt hết một đường trơn nhẵn từ ngực đến cơ bụng của anh, sau đó thu tay lại ôm cánh tay, xoa cằm nghiêm nghị giảng giải: "Chậc chậc chậc chậc, anh tập không đến nơi đến chốn rồi! Bố tôi có cơ bụng tám múi cơ, anh mới chỉ có sáu múi thôi!"
"?" Minh Tư Thành đột nhiên nghẹn không nói nên lời, trên trán nổi gân xanh: ".."
Với một cô gái vô tâm như cô nhóc này, anh còn ở đây mù mắt lo lắng gì chứ?
- -------------------.