Thím Lưu thấy Nhiên Mộc Miên đã dậy liền đứng dậy, bước tới dọn giường cho cô.
Lúc nhìn thấy vết máu trên ga giường, bà ấy bình tĩnh tháo ga giường ra, sau đó cầm một chiếc ga sạch sẽ khác thay lại cho Nhiên Mộc Miên.
Sau khi Nhiên Mộc Miên thay quần áo xong, đang định ôm đống quần áo bẩn bước từ nhà vệ sinh ra thì thím Lưu bước tới chỗ cô, rất tự nhiên mà cầm đống quần áo bẩn trong tay cô nhét vào giỏ đựng đồ bẩn.
“Bà ơi, để cháu tự giặt ạ!” Nhiên Mộc Miên bỗng thấy hơi xấu hổ với thím Lưu.
“Lúc còn nhỏ bà đâu có thấy cháu ngại đâu, lớn rồi còn khách sáo với bà” Thím Lưu cười thân mật, ôm giỏ quần áo bẩn lên, nói tiếp: “Để bà xuống lầu nói với bà chủ một tiếng, bảo bà chủ luộc trứng bãng nước đường đỏ cho cháu”
“Vâng, cháu cảm ơn bà” Nhiên Mộc Miên cười đáp.
Thím Lưu gật đầu, sau đó xuống lầu trước.
Trong lúc ăn sáng, Nhiên Mộc Miên không thấy Phó Quân Tiêu đầu mới quan tâm hỏi “Mẹ, tối hôm qua bố không về ạ?”
“Bố con đi nước ngoài bàn chuyện làm ăn rồi” Đồng Kỳ Anh mỉm cười, đặt món trứng nước đường mới làm xuống trước mặt Nhiên Mộc Miên.
“Vậy… mẹ của bạn học cấp ba của con, bác ấy..” Nhiên Mộc Miên ngập ngừng.
‘Vê chuyện của mẹ Chu Bích Cầm, Đồng Kỳ Anh đã được nghe kể từ Phó Quân Tiêu.
Đồng Kỳ Anh chỉ nhàn nhạt đáp: “Bà ấy đã không sao rồi”
“Vậy con có cần đến thăm bác ấy không?”
Nhiên Mộc Miên yếu ớt hỏi, ngừng lại một lúc cô lại bổ sung thêm một câu: “Hôm đó trong phòng riêng ở quán cà phê, con thật sự không đẩy bà ấy”
Đồng Kỳ Anh nhìn Nhiên Mộc Miên, sau đó nói: “Sau này, con không được qua lại với bạn học đó nữa”
“Vâng” Nhiên Mộc Miên đáp, cầm chiếc nĩa lên vừa ăn vừa nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Mẹ, vậy mẹ có làm món Phật nhảy tường cho con không?”
“Con mang cho ông ngoại con ăn à?”
Đồng Kỳ Anh vô cùng bình tĩnh hỏi ngược lại.
Nhiên Mộc Miên lập tức lắc đầu, đáp: “Không phải ạ! Là, là con mang cho Minh Tư Thành ăn.
Con khoe khoang với anh ta là mẹ giỏi làm món này nhất! Anh ta không tin, nhất định đòi phải nếm thử xong mới biết được!”
“Con không biết là lúc con nói dối, mặt con sẽ đỏ lên sao?” Đồng Kỳ Anh liếc nhìn Nhiên Mộc Miên, bình tĩnh cầm chiếc thìa phết mứt việt quất lên bánh mì nướng.
Nhiên Mộc Miên cười thẹn thùng: “Được rồi! Quả nhiên là không có chuyện gì có thể qua mắt được mẹ! Hôm qua con đến thăm ông ngoại, ông ngoại nói ông rất nhớ món Phật nhảy tường của mẹ”
“Lát nữa con đem cho ông đi!” Đồng Kỳ Anh nhàn nhạt đáp.
Khóe miệng Nhiên Mộc Miên không khỏi cong lên Đồng Kỳ Anh lại bổ sung thêm một câu: “Không được nói mẹ biết là làm cho ông nhé”
“Vâng vâng, con biết rồi ạ.
Dù sao, mẹ với ông ngoại đều là kiểu người khẩu thị tâm phi”
Nhiên Mộc Miên cười hì hì, trêu chọc mẹ.
Đồng Kỳ Anh không đáp lời, chỉ là đã bao nhiêu năm trôi qua, trong lòng cô vẫn không thể vượt qua rào cản về chuyện đó của Nhiên Hoàng Biên.
Nhiên Mộc Miên để món Phật nhảy tường mà Đồng Kỳ Anh đã làm xong vào hộp giữ nhiệt, mang đến phòng thí nghiệm của Nhiên Hoàng Biên.
Lúc Nhiên Hoàng Biên đang ăn rất say sưa, Nhiên Mộc Miên lấy lý do muốn vào nhà vệ sinh rồi nhân cơ hội rời khỏi tầm mắt của Nhiên Hoàng Biên.
Hồi còn nhỏ cô đã đến phòng thí nghiệm này vài lần, nhưng phạm vi hoạt động rất hạn chế, trong phòng thí nghiệm có rất nhiều cánh cửa bí mật mà cô chưa vào bao giờ.
Ông ngoại Nhiên Hoàng Biên làm nghiên cứu về gen, vì thế Nhiên Mộc Miên đoán chắc rằng trong phòng thí nghiệm nhất định có sói.
Hơn nữa còn là một con sói đột biến, nếu không có thể nó sẽ không to lớn như người trưởng thành như vậy được.
Nhiên Mộc Miên tò mò lắng nghe động tĩnh bên trong từng cánh cửa đang được đóng chặt, ở một số phòng, cô nghe thấy tiếng chim chóc và côn trùng, còn trong một số phòng lại có những âm thanh kỳ lạ, lúc cô đi đến cánh cửa kim loại màu bạc ở cuối hành lang, sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi của một người phụ nữ: “Lang Khiếu Nhật”
Nhiên Mộc Miên giật nảy mình, quay người lại theo bản năng, trước mặt tiền xuất hiện một bóng đen.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một người con trai với mái tóc cắt kiểu màu đen xám, ngũ quan sắc nét như được mài giũa bằng dao, dáng người cao lớn rắn chắc, anh ta mặc một bộ quần áo thường ngày màu xám bạc, đi chân trần, trông có vẻ bằng tuổi cô.
“Lang Khiếu Nhật, cậu làm gì ở đây vậy?”
Giọng nói của người phụ nữ kia lại vang lên lần nữa, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc.
Nhiên Mộc Miên tò mò nghiêng người nhìn, chủ nhân của giọng nói bước ra từ sau lưng người con trai kia.
“Bà Bùi?” Nhiên Mộc Miên hô lên.
Bùi Cúc Hoa nhìn thấy Nhiên Mộc Miên, khuôn mặt liền hiện lên vẻ hiền từ, giọng nói cũng không còn nghiêm khắc như ban nấy: “Là Mộc Miên à! Cháu đến thăm ông ngoại hả?”
“Vâng ạ” Nhiên Mộc Miên gật đầu, sau đó lại nhìn người con trai đang đứng ở bên cạnh.
Bùi Cúc Hoa mỉm cười giới thiệu: “Đây là Lang Khiếu Nhật, là con của họ hàng nhà bà, thẳng bé bị bệnh nên đến chỗ bà chữa bệnh”
“Chào anh, tôi tên Nhiên Mộc Miên!” Nhiên Mộc Miên liếc nhìn Lang Khiếu Nhật, mỉm cười đưa tay về phía anh ta.
Lang Khiếu Nhật hơi ngước mắt lên, nhìn bàn tay nhỏ mà Nhiên Mộc Miên chìa ra, khuôn mặt không có một chút biểu cảm gì.
Bùi Cúc Hoa vội vàng giải vây: “Mộc Miên, ông ngoại đang tìm cháu đấy, hay là cháu về chỗ ông ngoại đi”
“Vâng ạ!” Nhiên Mộc Miên mỉm cười, sau đó vẫy tay tạm biệt với Lang Khiếu Nhật rồi nhấc chân chạy đi
- -------------------.