Nhiên Mộc Miên ngẩng đầu lên nhìn về hướng phát ra âm thanh, ngay lập tức, cô đã choáng váng.
Ánh mắt của cô va vào một đôi mắt lạnh như băng, con ngươi đen láy như ẩn chứa ánh vàng khó mà tả nổi.
Lang Khiếu Nhật đang đứng trên thân cây to rậm rạp trước mặt, giữa hai lông mày có vẻ phóng túng và lạnh lùng, khiến người ta không dám ngó lơ anh ta.
“Người đó, chính là anh, phải không?”
Nhiên Mộc Miên chất vấn hỏi, dừng lại một lúc, cô lại nói: “Còn con sói đã tấn công tôi!
Cũng chính là anh!”
Lang Khiếu Nhật trầm mặc nhìn Nhiên Mộc Miên từ trên cao, nhìn đôi lông mày hơi nhíu lại của cô, một lúc lâu sau, khóe môi anh ta chợt hiện lên một nụ cười khinh bỉ hiếm thấy.
“Xào xạc” một tiếng.
Những chiếc lá xung quanh bị gió cuốn lấy rồi lại rơi xuống.
Nhiên Mộc Miên vô thức đưa tay lên che mắt, che lớp bụi bay tới theo làn gió này.
Khi cô bỏ tay xuống, Lang Khiếu Nhật đã đứng trước mặt cô “Ngay cả mùi máu tanh trên người cô cũng rất nồng nặc, vì vậy tính tình cũng rất nóng nảy phải không?”
Một giọng nói bình tĩnh đến mức không có gợn sóng nào, truyền vào tai Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên bắt gặp ánh mắt của Lang Khiếu Nhật một lần nữa, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt con dã thú màu vàng đã vồ lấy cô.
Ngay khi Lang Khiếu Nhật bước tới phía trước một bước, Nhiên Mộc Miên vô thức lùi lại phía sau một bước.
Ẩn sâu trong tiềm thức, cô vẫn còn chút sợ hãi anh ta.
“Còn nữa khi còn nhỏ, con chó hoang rượt đuổi theo tôi cũng là anh!” Nhiên Mộc Miên nắm chặt hai tay lại, nghiêm túc hỏi.
Lang Khiếu Nhật lúc này mặt không hề cảm xúc, thậm chí còn hơn cả liệt cơ mặt, bình tĩnh trả l ô cả Nhiên này, cô đang chửi bới tôi lung tung sao? Vừa là sói vừa là chó.
Không biết tôi và cô Nhiên có thù hãn gì không?”
“An…” Nhiên Mộc Miên ngập ngừng rồi dừng lại không nói Lang Khiếu Nhật chậm rãi nói: “Cô Nhiên đang muốn đi tìm ông cụ Nhiên sao? Hôm nay.
ông ấy không có ở trong phòng thí nghiệm, bà Bùi cũng không ở đây.
Nhưng mà có mấy nhân viên khác, cô có muốn đi gặp họ không?”.
truyện kiếm hiệp hay
“Vậy thôi đi” Nhiên Mộc Miên mím môi, cúi đầu rút một gói bánh quy từ trong túi xách ra, đưa cho Lang Khiếu Nhật: “Dù có anh có thừa nhận hay không thì lúc đầu anh đã cứu tôi.
Coi như đây là quà cảm ơn.
“
Lang Khiếu Nhật nhìn xuống cái bánh quy mà Nhiên Mộc Miên đưa cho, không đưa tay ra nhận.
Nhiên Mộc Miên lại nói: “Sáng nay mẹ tôi làm món này cho tôi, tôi chưa có thời gian để ăn.
Nếu anh không thích thì tôi…
“Cảm ơn” Cô chưa kịp nói hết lời, Lang Khiếu Nhật đã giật lấy gói bánh quy trong tay cô rồi dửng dưng nói lời cảm ơn Nhiên Mộc Miên thu tay về, liếc nhìn Lang Khiếu Nhật một cái, rồi mím môi, dứt khoát xoay người rời đi Anh ta từng làm tổn thương cô, nhưng đồng thời cũng từng cứu cô, chuyện này có được xem là hòa rồi không?
Sau khi Nhiên Mộc Miên rời đi, Lang Khiếu Nhật lại trèo lên cây, vừa nhìn chiếc xe tư nhân mà Nhiên Mộc Miên đang ngồi ở phía xa từ từ rời đi, anh ta vừa mở túi và gặm chiếc bánh bên trong.
Ngay sau khi anh ta vừa ăn hết tất cả chỗ bánh quy, Nhiên Hoàng Biên và Bùi Cúc Hoa đã quay trở lại Lang Khiếu Nhật lập tức nhảy xuống khỏi cây, vội vàng trở lại phòng thí nghiệm.
Không lâu sau…
“Tại sao không giết anh ta đi?” Nhiên Hoàng Biên tức giận hỏi, thiếu chút nữa là cầm roi sắt quất vào Lang Khiếu Nhật.
Lang Khiếu Nhật lúc này chân trần ngồi xổm ở trong góc, không nói gì.
Sau khi nhận được cuộc gọi, Bùi Cúc Hoa nhìn Nhiên Hoàng Biên và giải thích thay cho Lang Khiếu Nhật: “Người mà số 32 bắt cóc lúc đó là Nhiên Mộc Miên, và chính Lang Khiếu Nhật đã cứu Mộc Miên.
Tôi nghĩ Lang Khiếu Nhật không giết số 32, chỉ vì không muốn để cho Nhiên Mộc Miên nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu.
Ngoài ra, số 32 đã bị người của chúng ta lén lút tiêm chất độc thần kinh một cách bí mật.
Anh ta đã bị điên rồi, cảnh sát không thể hỏi bất cứ điều gì từ anh ta.
Điều đó không thể gây ra bất cứ điều trở ngại gì cho chúng ta”
“Mộc Miên cũng ở đó?” Nhiên Hoàng Biên kinh ngạc nhìn Bùi Cúc Hoa.
Vốn dĩ bọn họ định để Lang Khiếu Nhật giết số 32, sau đó dàn dựng hiện trường giả cảnh anh ta nổi điên lên rồi tự sát, ai ngờ lại gặp phải Nhiên Mộc Miên.
Bùi Cúc Hoa gật đầu, sau đó nói: “Theo người của đội tình báo nói, khi ở sở cảnh sát, Mộc Miên không có nhắc tới Lang Khiếu Nhật.”
“May mà là con bé không nói, nếu không, tất cả chúng ta đều xong đời rồi!” Nhiên Hoàng Biên thở phào nhẹ nhõm Bùi Cúc Hoa đi đến trước mặt Lang Khiếu Nhật, ngồi xổm xuống, vỗ võ lên vai Lang Khiếu Nhật và an ủi: “Lang Khiếu Nhật, cảm ơn cậu đã chăm sóc Mộc Miên.”
Lang Khiếu Nhật vẫn mặt mày không cảm xúc khi nghe lời này.
Sau khi Nhiên Mộc Miên về đến nhà, cô nhìn thấy Đồng Kỳ Anh đang một mình chuẩn bị bữa trưa trong bếp, vì vậy cô bước tới, nghiêng người hỏi: “Mẹ ơi, ông ngoại rốt cuộc là người tốt hay người xấu ạ?”
“Con bé này, quay trở về nhà cũng khôngg báo trước với mẹ một tiếng” Đồng Kỳ Anh bị câu nói đột ngột của Nhiên Mộc Miên làm cho giật mình.
Nhiên Mộc Miên cười toe toét: “Ai bảo mẹ nấu ăn mà nghiêm túc vậy chứ?”
“Không có việc gì sao đột nhiên con lại hỏi vậy?” Đồng Kỳ Anh vừa hỏi chủ đề chính vừa đun súp cà ri trong nồi.
Nhiên Mộc Miên dứt khoát bịa ra một lý do: “Bởi vì ông ngoại luôn thần bí khó hiểu mà!
Bề ngoài ông cho con ra vào phòng thí nghiệm của ông một cách tự nhiên không cần kiêng nể, nhưng trong lòng không biết đang nghĩ gì!”
“Phòng thí nghiệm của ông ngoại con, nếu được thì tốt nhất đừng có vào” Đồng Kỳ Anh đột nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
- -------------------.