"Đừng bỏ rơi con..." Lang Khiếu Nhật ôm Nhiên Mộc Miên càng ngày càng chặt, toàn thân hơi run rẩy.
Nhiên Mộc Miên nâng hai tay lên, vòng tay qua lưng Lang Khiếu Nhật, nhẹ nhàng vỗ về nói: "Được rồi, Khiếu Nhật ngoan nào, mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu."
Haiz, đứa trẻ tội nghiệp!
Nhiên Mộc Miên thầm cảm thán.
"Tách, tách, tách" bên tại đột nhiên vang lên âm thanh của máy ảnh chụp liên tiếp ba lần.
Nhiên Mộc Miên kinh ngạc nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy trên bệ nghỉ chân dưới cầu thang, cô gái tên Janna kia, dẫn theo hai tên vệ sĩ đeo kính râm đen mặc đồ đen, đang cười toe toét với cô.
“Hai người trông rất xứng đội vừa lứa!” Janna đưa máy ảnh cho một trong hai tên vệ sĩ mặc đồ đen và đeo kính râm đứng bên cạnh, rồi giơ hai ngón tay cái lên đổi xứng với nhau hướng về phía Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên muốn đẩy Lang Khiếu Nhật ra, nhưng Lang Khiếu Nhật đã ôm chặt lấy cô không buông, đến giờ phút này, cô cũng đã nhận ra, Lang Khiếu Nhật đột nhiên nổi điên, chắc chắn là chuyện xấu xa mà Janna đã làm ra.
“Nếu sau này hai người có thành đôi thì nhớ mời tôi ly rượu cưới nhé!” Janna mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó dẫn theo hai người vệ sĩ xoay người đi xuống lầu
Nhiên Mộc Miên thực sự rất muốn chạy tới đánh nhau với Janna một trận, trên đời này làm sao lại có người phụ nữ chỉ sợ rằng thế giới sẽ không hỗn loạn như cô ta chứ!
Một lúc lâu sau, Lang Khiếu Nhật mới ổn định lại, buông Nhiên Mộc Miền ra.
Nhiên Mộc Miên thở phào nhẹ nhõm, nhấc tay lên vẫy vẫy trước mặt Lang Khiếu Nhật, ân cần hỏi han: "Con trai, con không sao chứ?"
Lang Khiếu Nhật: "..."
Nhìn thấy màu sắc con người của Lang Khiếu Nhật đã trở lại bình thường, Nhiên Mộc Miên thở phào nhẹ nhõm: "Này, may mà lần này chúng ta không gây ra chuyện gì lớn lắm.
Bằng không, nếu để bố tôi biết chuyện, nói không chừng...!“Tôi có làm cô bị thương không?” Lang Khiếu Nhật giơ tay lên day day trán, dường như đau lòng nhớ lại chuyện gì đó.
“Anh không nhớ gì nữa sao?” Nhiên Mộc Miên không thể tin được nhìn Lang Khiếu Nhật đầy hoài nghi, sau đó nói đùa: “Anh còn gọi tôi là mẹ đấy! Ừm, con trai à, gọi một tiếng nữa mẹ nghe nào" "...!Lang Khiếu Nhật xấu hổ nhìn chằm chằm Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên lúc này mới không đùa giỡn với anh nữa, chỉ duỗi tay ra nhẹ nhàng sờ lên đỉnh đầu của Lang Khiếu Nhật: "Được rồi, được rồi! Anh không sao là được.
Ngoan nào!"
Sau khi Lang Khiếu Nhật nhìn Nhiên Mộc Miên hết một lượt, anh ta cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần mình không làm tổn thương đến cô ấy, là anh ta yên tâm rồi.
“Kỳ nghỉ đông này, chúng ta hãy ở nhà đừng có đi đâu nữa!” Nhiên Mộc Miên tiếp tục nói, như thể đang tự nói chuyện với chính mình.
Lang Khiếu Nhật không nói gì, ngầm chấp nhận mọi quyết định của Nhiên Mộc Miên.
Sau khi Janna trở về Mĩ, việc đầu tiên cô ta làm là đi tìm Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành lúc này đang ở trong lớp, ngồi cùng mọi người trong giảng đường hình vòng cung rộng lớn.
Vì bên trong có rất nhiều học sinh và mọi người đã ngồi kín chỗ nên Janna không thể vào được, cô ta chỉ có thể kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài lớp học.
Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Janna nhìn chằm chằm vào hành động của Minh Tư Thành và chặn anh lại ở ngay cửa sau của lớp học.
Minh Tư Thành liếc nhìn Janna, dứt khoát vòng người qua rời đi.
Janna cười toe toét: "Em đã đến thành phố Thuận Canh một chuyến!"
Minh Tư Thành ngỡ ngàng, sau đó lập tức trở lại bình thường, tiếp tục đi về phía trước.
Janna đuổi theo, đi bên cạnh anh, rồi nói tiếp: "Anh đừng cố tỏ ra bình tĩnh như vậy chứ! Chẳng lẽ anh không muốn biết em đã đi gặp ai sao?" Minh Tư Thành không nói lời nào, anh cũng lười chẳng thèm nhìn Jana.
Janna thao thao bất tuyệt: "Em đã đến gặp Nhiên Mộc Miền.
Cô ta thực sự dễ thương hơn nhiều so với trong ảnh.
Đôi mắt của cô ta to tròn và làn da cũng đẹp.
Chỉ có điều, bộ ngực của cô ta không lớn bằng em."
Minh Tư Thành tiếp tục giả vờ rất bình tĩnh.
Janna vẫn không chịu thôi, tiếp tục nói: "Anh cứ yên tâm đi! Em chỉ muốn xem bạn gái cũ của anh là cô gái như thế nào thôi! Nhưng mà, nhìn thấy bạn trai mới của cô ta, em đột nhiên cảm thấy mắt nhìn của cô ta rất tốt.
Cô ta và bạn trai hiện tại mới đúng là xứng đôi vừa lứa, chứ trông chẳng hợp với anh chút nào, không tin thì nhìn đi này!"
Khi Janna đang nói chuyện phiếm, cô ta bấm vào bức ảnh được sao chép từ máy ảnh vào điện thoại, giơ điện thoại lên phóng to ra để Minh Tư Thành nhìn.
Minh Tư Thành vô tình dừng lại, sau khi nhìn thấy cảnh tượng được chụp lại trong bức ảnh, anh chợt nhớ đến bức ảnh mà Trương Hùng Cường đã từng gửi cho mình.
Cũng là cảnh tượng Nhiên Mộc Miên và Lang Khiếu
Nhật đang ôm nhau.
Lần này không còn đơn giản là Lang Khiếu Nhật ôm chầm lấy Nhiên Mộc Miên nữa, mà Nhiên Mộc Miên cũng giơ hai tay lên ôm lấy Lang Khiếu Nhật.
"Hàn, bây giờ anh không có cảm giác gì với em cũng không sao.
Em tin rằng tương lai còn dài, mưa dầm thấm lâu, ở chỗ các anh nói như vậy phải không?" Janna dương dương tự đắc hỏi.
Minh Tư Thành không khỏi nắm chặt bàn tay lại, trong lòng không hiểu sao lại tràn đầy mâu thuẫn.
Janna quan sát sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của Minh Tư Thành, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên: "Cô ta không còn thích anh nữa, anh còn vì cô ta làm những chuyện này có ý nghĩa gì cơ chứ? Anh nên nghĩ cho bản thân mình đi.
Thành, chúng ta bắt tay hợp tác, được không?" "Cô ấy có thích tôi hay không, không quan trọng.
Còn cô, thay vì lãng phí thời gian dành cho tôi, cô nên dành thời gian tìm kiếm một người đàn ông thực sự thích cô để cùng nhau trải qua những năm tháng sau này." Minh Tư Thành thờ ơ nói và một lần nữa rảo bước đi nhanh.
Khi tâm trạng không vui, Minh Tư Thành sẽ đến quán bar của Benson để uống một ly rượu, nhân tiện bàn bạc với anh ta về việc “xây trạm”.
“Cô Jannna kia lại định làm phiền anh à?” Benson trêu chọc anh.
- -------------------.