"Ừ" Nhiên Mộc Miên đáp, dừng lại một chút lại bổ sung thêm một câu: "Những lời tôi nói đều là sự thật.
Minh Tư Thành, tôi đã không còn thích anh nữa rồi."
Bỗng nhiên Minh Tư Thành cười lạnh một tiếng, từ từ cách Nhiên Mộc Miên ra một khoảng.
Anh nhẹ nhàng vươn tay ra nắm lấy cằm cô, vô cùng đau lòng nói: "Đột nhiên tôi có cảm giác sự cố gắng suốt bốn năm qua của tôi tất cả đều uổng phí"
| "Sao mà vậy được.
Nghe nói anh học xong đại học lại học liền luôn lên thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp đã thành lập công ty riêng, còn là một thiên tài trong ngành IT, tương lai sau này sẽ vô cùng xán lạn.
Làm sao anh có thể nói điều đó là uổng phí chỉ vì một người phụ nữ không yêu anh chứ?" Nhiên Mộc Miên đối diện với ánh mắt của Minh Tư Thành, mỉm cười nói.
Những lời này của cô giống như đang giới thiệu về một người nổi tiếng không một chút liên quan gì đến cô.
Minh Tư Thành thả tay ra, thong thả chậm rãi chỉnh trang lại quần áo trên người Nhiên Mộc Miên, lại tháo dây an toàn cho cô: "Đúng, tôi thật sự không nên vì một người con gái không yêu mình mà nói tất cả sự cố gắng của mình là phí hoài".
"Anh nghĩ thoáng được như vậy là tốt rồi." Nhiên Mộc Miên mỉm cười nói.
"Xuống xe!" Sắc mặt Minh Tư Thành lạnh lùng, ngồi lại bên ghế lái của mình, nói không chút khách khí.
Nhiên Mộc Miên cởi dây an toàn của mình ra.
Giờ phút này Lăng Khiếu Nhật đã khôi phục thái độ bình thường, từ trước xe nhảy xuống chủ động mở cửa cho Nhiên Mộc Miên.
| Nhiên Mộc Miên vừa mới xuống xe, Lang Khiếu Nhật đã đóng cửa xe lại, Minh Tư Thành khởi động xe phóng đi như gió.
"Cô chủ, nếu như tôi không đến, cô có đồng ý không?" Lang Khiếu Nhật bất ngờ hỏi một câu không đầu không đuôi.
| Nhiên Mộc Miên chỉ lẳng lặng dõi theo phương hướng Minh Tư Thành vừa lái xe rời đi, im lặng không lên tiếng, nước mắt trên bờ mi lại làm tầm mắt nhòe đi.
Không phải không còn yêu anh nữa, chỉ là không muốn làm gánh nặng cho anh!
"Sao anh lại tới đây?" Nhiên Mộc Miên hít một hơi thật sâu, lén lau nước mắt đằng sau lưng Lang Khiếu Nhật, quay người lại hỏi anh ta, không trả lời câu hỏi vừa rồi.
Lang Khiểu Nhật đột nhiên lúng túng sờ sờ sau gáy: "Đi đường tắt, tôi chạy đến đây."
"Tốc độ của anh nhanh thật đấy." Nhiên Mộc Miên cười gượng gạo.
Vốn dĩ định lôi di động ra gọi lái xe qua đây đón bọn họ, lúc này cô mới nhận ra ban đầu di động đã bị Minh Tư Thành lấy đi rồi.
Hiện giờ điện thoại còn đang ở chỗ của anh.
Nhiên Mộc Miên vỗ trán khẽ lắc đầu.
Lang Khiếu Nhật đưa cho cô di động của anh ta.
Dường như mỗi lần có suy nghĩ điều gì đó, anh ta đều có thể cảm ứng được.
Có lẽ là do ngày đêm ở cùng nhau nên mới có thần giao cách cảm.
Nhiên Mộc Miên nhận lấy điện thoại di động của Lang Khiếu Nhật, gọi điện cho lái xe nhà mình.
Bên kia, Minh Tư Thành đang lái xe, trong xe lại vang lên tiếng chuông điện thoại.
Anh nghe theo tiếng chuông sờ được chiếc di động trên ghế ngồi, nhìn thoáng qua màn hình hiển thị "anh cả", trong lòng thấy hơi buồn bực nhấc máy.
"Alo, anh cả" Minh Tư Thành theo bản năng gọi một tiếng.
Trong ống nghe vang lên giọng một người đàn ông: "Em và em gái anh còn chưa đi xem tuổi, trái lại một tiếng "anh cả” này gọi cũng khá thuận miệng nhỉ" "?" Vẻ mặt Minh Tư Thành ngơ ngác, sau khi nhìn lại di động mới phát hiện đây không phải điện thoại của mình.
mà là của Nhiên Mộc Miên, lập tức sửa lại lời nói: "Anh Diệc Phàm""Em ở cùng với em gái anh à?" Phó Diệc Phàm hỏi.
Minh Tư Thành toát mồ hôi nói: "Ban đầu là thế, bây giờ thì không.
Điện thoại của cô ấy rơi ở chỗ em" "Vậy bao giờ con bé đến lấy điện thoại, em bảo nó gọi lại cho anh" phó Diệc Phàm nói tiếp.
Minh Tư Thành bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi: "Gần đây em không liên lạc được với anh cả của em.
Em muốn biết anh cả em thật sự muốn kết hôn với Mộc Miên sao?"
"Vậy thì giờ em muốn biết tin xấu hay tin tốt từ chỗ của anh?" "Đương nhiên là tin tốt rồi"
"Tin tốt là bối cảnh thân thế của Nhiên Mộc Miên không được xét duyệt qua cửa, cấp trên trực tiếp của anh cả em không phê duyệt hôn sự này"
"Vậy tin xấu là gì?"
"Anh cả em định xuất ngũ cùng với anh.
Sau khi xuất ngũ thì anh cả em có thể cưới Nhiên Mộc Miên rồi."
".." Minh Tư Thành đạp phanh gấp, sau đó lại tấp xe vào lề đường, dừng lại nói: "Không phải anh cả em vẫn luôn nhớ mãi không quên mối tình đầu của anh ấy hay sao? Với lại anh ấy hơn Mộc Miên nhiều tuổi như vậy, lại không thật lòng thích Mộc Miên, về sau nhất định sẽ không đối xử tốt với cô ấy".
"Em bôi nhọ anh cả em như thế không sợ anh ấy biết được à?" Phó Diệc Phàm trêu ghẹo nói.
Ngược lại Minh Tư Thành lại hùng hồn nói: "Dù anh ấy có ngồi bên cạnh em cũng sẽ nói như vậy"
"Có phải anh có thể hiểu là em thích Mộc Miên và em đang ghen với anh cả của em không?" Phó Diệc Phàm cười nói.
Sau khi Minh Tư Thành định thần lại mới nhận ra ngôn ngữ của mình có hơi quá khích.
"Từ nhỏ đến lớn, con bé Mộc Miên thật sự chưa từng vì một người con trai nào mà rơi nước mắt.
Có lẽ em chính là người đầu tiên.
Nếu như lần này em đã trở về rồi, nếu em vẫn còn thích Mộc Miên, vậy thì đừng làm con bé tổn thương đau lòng vì em thêm nữa.
Chúng ta là đàn ông, không nên khiến cho cô gái mà mình thích phải rơi nước mắt.
Những lời này hẳn là em đã nghe qua rồi chứ?"
".." Sau khi nghe phó Diệc Phàm nói, Minh Tư Thành im lặng.
Qua một hồi lâu Minh Tư Thành nói trầm giọng nói: "Anh Diệc Phàm, Mộc Miên nói cô ấy đã không còn thích em nữa rồi."
"Con gái đều thích nói ngược mà" Phó Diệc Phàm vô cùng bình tĩnh nói.
Không nói đến người khác, chí ít Nhiên.
Mộc Miên là một người như vậy.
Từ bé đến lớn, nếu như Mộc Miên nổi tính kiêu ngạo, giở tài ăn nói mồm mép trêu chọc ra, chưa có ai có thể so được với cô.
Là thật hay giả?
Vẻ mặt Minh Tư Thành ngẩn ngơ, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải suy nghĩ của bản thân anh không cùng một đường với Phó Diệc Phàm hay không..