"Nếu như lời Mộc Miên nói là nói ngược, vậy tại sao cô ấy phải nói như vậy chứ?" Trọng điểm của Minh Tư Thành nằm ở câu cuối cùng.
Giọng điệu Phó Diệc Phàm nghe có vẻ phiền muộn: "Tâm tư của con gái ấy mà, như kim đáy bể"
Minh Tư Thành càng nghĩ càng cảm thấy lời Phó Diệc Phàm nói là đúng, nhưng anh lại không nói rõ ra được lý do nào cả.
Có lẽ lúc con gái tức giận không cần phải có lý do.
Sau khi Minh Tư Thành và Phó Diệc Phàm kết thúc cuộc trò chuyện, anh lại quay xe trở về đường cũ.
Anh lái xe đến ngã tư thì dừng lại, Nhiên Mộc Miên và Lang Khiếu Nhật cũng vừa hay đi bộ đến ngã tư.
Nhiên Mộc Miên nhìn thấy xe của Minh Tư Thành, tức giận bước lên phía trước.
Vừa mới chuẩn bị định gõ cửa kính xe, ai ngờ nóc xe của Minh Tư Thành lại tự động mở ra và thu lại về phía đuôi xe.
“Trả điện thoại cho tôi!” Nhiên Mộc Miên đưa tay về phía Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành thoáng nhìn đôi bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Nhiên Mộc Miên, anh nở cười đầy ẩn ý sâu xa: "Em lên xe đi rồi anh sẽ đưa cho em."
"Minh Tự Thành, tôi sẽ không lên xe của anh nữa! Tài xế của tôi sẽ đến đón tôi!" Nhiên Mộc Miên từ chối.
Minh Tư Thành hơi cân nhắc đánh giá Nhiên Mộc Miên, một tay khoác lên vô lăng, một tay ngoắc ngoắc ngón tay với Nhiên Mộc Miên: "Em lên xe đi rồi anh nói cho em nghe một bí mật"
"Bí mật gì vậy?" Chỉ trong nháy mắt, sự tò mò trong người Nhiên Mộc Miên đã nổi lên.
Minh Tư Thành đắc ý cười nói: "Đương nhiên là liên quan đến em rồi, một bí mật mà ngay chính bản thân em cũng không biết".
Nhiên Mộc Miên khoanh tay kiêu ngạo nói: "Tôi mới không có hứng thú thèm biết đó".
"Bí mật này có lẽ rất quan trọng đối với em.
Nếu như em không muốn biết vậy anh đi trước đây" Minh Tư Thành làm bộ muốn lái xe rời đi.
Nhiên Mộc Miên vội vàng gọi anh lại: "Từ từ đã, anh trả điện thoại cho tôi trước rồi nói sau"
"Em lên xe đi, anh sẽ đưa cho em cả di động và bí mật" Khóe miệng Minh Tư Thành khẽ cong lên.
Nhiên Mộc Miên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn kéo cửa xe ra, bước vào ngồi trong ghế lái phụ.
"Anh..."
Giây tiếp theo, Nhiên Mộc Miên còn chưa nói xong, cơ thể Minh Tư Thành đã nghiêng về phía cô, nụ hôn nóng bỏng chuẩn xác rơi xuống môi cô không một chút sai sót.
Lang Khiếu Nhật nhìn thấy cảnh này, rất thức thời xoay người đứng quay lưng lại với hai bọn họ.
Nhiên Mộc Miên dùng sức đẩy Minh Tư Thành ra, vung tay tát một cái tát lên khuôn mặt Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành lại chỉ sờ lên môi mình, bắt đầu phàn nàn: "Anh còn chưa nếm được hương vị mà."
Vừa mới chạm môi đã bị cô nhóc này đẩy ra rồi...
"Minh Tư Thành, tôi chính là...".
"Bối cảnh thân thể của em không được xét duyệt qua cửa, thủ trưởng của anh cả anh không phê chuẩn hôn sự của hai người.
Chúc mừng, em không làm nổi cái chức chị dâu của anh rồi" Minh Tư Thành nhếch miệng cười, trong nụ cười lộ ra một tia xấu xa.
Nhiên Mộc Miên chớp mắt, vẻ mặt khó có thể tin được nhìn Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành vươn tay ra, thuận thế cưng chiều gãi sống mũi Nhiên Mộc Miên: "Yên tâm đi, anh sẽ không cưới Janna đầu.
Cô dâu của anh chỉ có thể là em, công chúa điện hạ Mộc Miên của anh"
"Không phải" Nhiên Mộc Miên gạt tay của Minh Tư Thành ra, khuôn mặt cô đầy vẻ khó hiểu nhìn anh: "Tại sao tôi lại không được xét duyệt qua cửa?" "Sao mà anh biết chuyện này được.
Có điều không biết lý do cũng không sao.
Dẫu sao anh cũng khá vui mừng, vậy là được rồi" Minh Tư Thành dào dạt đắc ý.Nhiên Mộc Miên lại nhíu mày đầy vẻ không vừa lòng.
Minh Tự Thành đưa tay ra vuốt phẳng ấn đường của cô, nói tiếp: "Được rồi công chúa nhỏ, em có thể đừng gây chuyện ầm ĩ với anh nữa không?"
"Trả điện thoại cho tôi đi" Nhiên Mộc Miên định thần lại, vẫn tức giận như trước nói.
Minh Tư Thành cong miệng cười: "Em hôn anh một cái rồi anh sẽ trả điện thoại cho em" "Muốn tôi hôn anh à!" Nhiên Mộc Miên nở nụ cười trong nháy mắt.
Minh Tư Thành gật đầu.
Nhiên Mộc Miên dứt khoát đứng thẳng dậy, tiến sát tới gần Minh Tư Thành.
"Vừa nãy không phải anh muốn tôi sao? Chi bằng hai chúng ta "làm" đi." Nhiên Mộc Miên nhướng mày nói.
Vừa nghe thấy chữ "làm", Minh Tư Thành đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, bên tai nháy mắt đỏ bừng.
Giờ phút này Nhiên Mộc Miên đã sắp dán cả người lên cơ thể anh.
Minh Tư Thành có thể ngửi được một mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng trên người Nhiên Mộc Miên, trước ngực lại càng cảm nhận rõ ràng cơ thể mềm mại yêu kiều của cô nhóc này.
Trong chớp mắt nơi nào đó đã nổi lên phản ứng.
Đôi mắt xinh đẹp tròn to lay láy của Nhiên Mộc Miên cũng đang chăm chú nhìn thẳng vào mắt anh.
Lúc cô hoàn toàn sát gần vào anh, Nhiến Mộc Miên có thể cảm nhận cơ thể của Minh Tư Thành đã từ từ nóng
lên.
Á!
Anh chàng Minh Tư Thành này sẽ không có phản ứng thật đó chứ! Cô chỉ thuận miệng nói ra thôi!
Chỉ trong phút chốc Nhiên Mộc Miên đã cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô vô tình nhìn thấy sắc đỏ bừng từ bên tai lan tới gương mặt của anh.
Bốn năm không gặp, anh chàng này vẫn ngây thơ như trước.
Kỳ thật, càng đòi mạng hơn là đôi tay của Nhiên Mộc Miên cô.
Minh Tư Thành không biết bản thân còn có thể chịu đựng bao lâu nữa.
Bàn tay nhỏ bé không an phận của Nhiên Mộc Miên cứ đang sờ loạn trên người anh, sờ đến nỗi khiến anh bắt đầu sôi trào máu nóng.
"Anh đang nằm mơ đấy à?" Nhiên Mộc Miên rút điện thoại di động trong túi quần sau của Minh Tư Thành ra, nhanh chóng rời khỏi người anh: “Điện thoại di động về tay tôi rồi, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa!”
Lúc này Minh Tư Thành mới phản ứng lại, anh đã bị cô nhóc này gài rồi.
Nhiên Mộc Miên muốn nhân cơ hội xuống xe, ai ngờ phản ứng của Minh Tư Thành còn nhanh hơn cô.
Anh từ phía sau vươn tay che miệng cô, kéo cô ngã thẳng vào trong vòng tay anh, cùng lúc đó, nóc xe lại quay về vị trí cũ.
| Sau đó Lang Khiếu Nhật chỉ nghe thấy tiếng "Uhhhhhhhhhh", còn tưởng rằng hai người bọn họ thực sự chơi trò chơi", vì vậy anh ta không dám quay người lại..