“Anh cũng vô cùng khinh bỉ chính mình” Minh Tư Thành cười khổ: “Vậy mà mặt dày muốn quay lại với em như thế?
Nhiên Mộc Miên ngẩn ra, vốn cô còn định nói thêm vài lời khó nghe nữa, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô lại không thể mở miệng được.
Minh Tư Thành miễn cưỡng gượng cười, nói tiếp: “Anh không hề hy vọng xa vời rằng sẽ lại có được em lần nữa”
Kỳ thật, tim của anh rất đau.
Những lời này, anh phải gom hết dũng khí trong người mới dám nói ra khỏi miệng.
Nhiên Mộc Miên nắm chặt con gấu bông trong ngực theo bản năng, tim cô đang rung động, nhưng cô lại không thể không ép mình bình tĩnh lại: “Nếu anh đã tự mình hiểu được, vậy rất tốt, rất đáng khen”
“Thì ra em không thích được anh theo đuổi đến vậy?” Minh Tư Thành nhịn xuống cơn đau nhói khó chịu trong lòng, buông lời trêu ghẹo cô.
Nhiên Mộc Miên lạnh lùng đáp lại: “Anh đang nói đùa với tôi hả? Tôi đã có người mình thương, anh còn dây dưa bám dính lấy tôi.
Đây không phải theo đuổi, anh đang gây phiền phức cho tôi, khiến tôi cảm thấy anh rất phiền”
“Được rồi! Anh chân thành xin lỗi vì đã gây phiền phức cho em.
Vậy bây giờ em có nên đi ăn chút gì đó rồi không?” Minh Tư Thành nói bằng giọng ôn hòa.
Nhiên Mộc Miên vẫn buồn bực như trước, nhắm mắt nói: "Không thấy ngon miệng, không muốn ăn."
“Em tin anh đi, anh sẽ mang Lang Khiếu Nhật về với em” Minh Tư Thành thề son sắt.
Nhiên Mộc Miên mở mắt ra nhìn Minh Tự Thành một cái: “Anh thực SẼ tốt bụng như vậy?” “Anh đã đích thân tới đây rồi, còn chưa đủ thành ý sao?" Minh Tư Thành cười nói.
Nhiên Mộc Miên cảm thấy cũng đúng, tâm tình tốt lên trong nháy mắt, cô lấy điện thoại cố định trên đầu giường, tự lẩm bẩm với bản thân: “Ừm, gọi cho bà Lưu vậy”.
Sau khi điện thoại được kết nối...!Nhiên Mộc Miên bắt đầu liến thoắng nói tên món mà cô muốn ăn: “Bà, cháu muốn ăn bít tết ướp tiêu đen và sốt pho-mát khoai tây nghiền, còn có salad rau trộn cùng với nước dừa tươi nữa”
Minh Tư Thành mỉm cười: “Biết”
Thím Lưu nửa tin nửa ngờ nhường chỗ lại cho Minh Tư Thành thi triển tài năng.
Sau khi Minh Tư Thành nấu xong mấy món Nhiên Mộc Miên muốn ăn, thím Lưu bưng thay đồ ăn, đưa lên phòng cho Nhiên Mộc Miên.
Thím Lưu vốn định nói cho Nhiên Mộc Miền biết rằng đây là đồ cậu chủ Minh làm, nhưng vừa nãy lúc ở dưới lầu cậu chủ cứ luôn miệng dặn dò, không cho phép bà ấy hé răng nửa lời, cho nên sau khi đặt khay ăn xuống, bà ấy lập tức rời khỏi phòng.
Nhiên Mộc Miên cầm dao nĩa cắt một miếng thịt bò bỏ vào miệng trước, cô vừa cắn miếng đầu tiên đã nhận ra mùi vị này không giống lần trước bà Lưu làm cho cô.
Nhiên Mộc Miên không nói rõ được rốt cuộc là chỗ nào không giống, nhưng kệ, cô cảm thấy ngon là được rồi.
Sau khi ăn uống no nê, Nhiên Mộc Miên ngồi trong phòng một mình đọc sách, sau đó lại tới phòng đàn chơi dương cầm trong chốc lát.
Tóm lại, cô cứ mơ màng qua hết một ngày, đến buổi tối, khi đang nằm trên giường, cô lại lăn lộn khó ngủ.
Không có Lang Khiếu Nhật ở bên người, cô đột nhiên phát hiện mình ngủ không được, không có quen tí nào...
Nhiên Mộc Miên một thân một mình lăn qua lộn lại trên giường, sau khi giằng co hồi lâu, mới mơ màng tiến vào trạng thái nửa ngủ.
Đột nhiên, tại cô nghe thấy tiếng động gì đó.
Nhiên Mộc Miên tức khắc mở mắt, cảnh giác siết chặt hai tay.
Cảm giác thấy có người đang tiếp cận mình, một giây sau, cô bật dậy, tung ra một cú đấm.
Một bàn tay to lớn ấm áp bao lấy đôi bàn tay trắng nõn của cô.
Không phải đã chia tay rồi sao?
Lý do gì còn đối xử tốt với cô như vậy? Mẳng cỡ nào cũng không chịu đi, sao anh ngốc thế? Nhiên Mộc Miên chăm chú nhìn bóng lưng của Minh Tư Thành, sau đó nằm xuống gần sát sau lưng anh.
Mái tóc dài đen nhanh như tơ lụa của cô trải ra trên ga giường, biểu cảm u buồn hiện lên trên gương mặt xinh đẹp: “Minh Tư Thành, anh đi đi! Cách tôi càng xa càng tốt”.