"Vậy cô cứ chờ xem!" Minh Tư Thành lạnh lùng nói.
Janna nhìn Minh Tư Thành một cách quyến rũ, giọng nói bất ngờ trở nên lẳng lơ: "Được! Em chờ đấy! Nhất định anh phải "cưỡng ép" em đó, nếu không em sẽ không rời khỏi anh đâu".
Minh Tư Thành không thèm nhìn Janna, càng không muốn để ý đến cô ta mà lái xe đi thẳng.
Anh cảm thấy không thể nói rõ ràng với cô gái này, cũng lười phí lời với cô ta.
Janna nhìn bóng lưng quyết đoán của Minh Tư Thành, nở nụ cười tự giễu.
Đến tận khi bóng xe của Minh Tư Thành biến mất trong màn đêm, cô ta mới xoay người đi vào khách sạn.
Mấy hôm nay gặp mặt mẹ của Minh Tư Thành nhiều lần, không muốn dọa sợ bà ấy cho nên cô ta không cho vệ sĩ đi cùng.
Dù sao ở đây cũng rất an toàn, không ai dám động đến cô ta.
Janna vào thang máy lên phòng của mình trên tầng, cả đường đi đều có vẻ không hề lo lắng.
Cô ta đi đến trước cửa phòng, khi móc thẻ phòng chuẩn bị quẹt thẻ vào trong thì đột nhiên có một bàn tay đeo găng tay da màu đen cầm thứ gì đó giống như chiếc khăn mặt trắng bịt vào miệng và mũi cô ta.
"Ưm ưm ưm..." Mắt Janna trợn tròn, giãy giụa một lúc rồi thân thể không nhúc nhích nữa, hai mắt dần dần khép lại mất đi ý thức.
Minh Tư Thành lái xe một mình đi đến cảnh ven sông để hít thở không khí.
Đỗ xe vào bãi đỗ ven sông, Minh Tư Thành ngả ra chỗ ngồi của tài xế nhìn bầu trời đầy sao, cả trái tim lẫn suy nghĩ đều đầy ắp hình ảnh của Nhiên Mộc Miên.
Anh không biết hiện giờ cô đang ở đâu, nhưng chắc chắn cũng cùng ở dưới bầu trời đầy sao này!
Xung quanh lặng ngắt như tờ, nhanh chóng phóng đại nội tâm cô đơn của anh đến vô hạn.
Lúc này anh vô cùng đau khổ, đau khổ hơn nhiều với khi chờ đợi bốn năm ở nước M.
Ít nhất trong thời gian bốn năm đó, anh vẫn biết Mộc Miên đang ở đâu.
Bây giờ, gần như anh đã mất tất cả thông tin về cô.
Một mình lặng im một lúc lâu, điện thoại di động rung lên kéo anh về từ biên giới đau khổ.
Minh Tư Thành lấy điện thoại trong túi quần ra, sau khi nhìn màn hình hiển thị thì không vui nghe điện thoại.
"Thông tin định vị của Janna đã biến mất trên bản đồ của tôi.
Tôi đã liên lạc với vệ sĩ, họ đã không liên lạc được với con bé từ một tiếng trước rồi.
Tôi nghi ngờ Janna xảy ra chuyện ở chỗ các cậu" Ông George chẳng hề lo lắng nói.
Ông ta không giống một người bố tốt đang lo lắng cho an toàn của con gái mình một chút nào.
Minh Tư Thành kề sát điện thoại vào tai, không cho là đúng trả lời lại: "Ông George đang nghi ngờ tôi bắt cóc Janna à?"
"Minh, tôi và cậu đều là người thông minh.
Con gái tôi để ý đến cậu, cậu bắt cóc nó rất dễ dàng nên không cần phải chờ tới bây giờ" Ông George khẳng định nói, dừng một lát lại tiếp tục bổ sung:
"Tôi nghi ngờ là người của Phó Quân Tiêu bắt cóc Janna"
"Vì sao Phó Quân Tiêu lại muốn bắt cóc Janna?" Minh Tư Thành không khỏi nhíu mày.
Ông George hừ lạnh: "Ha, hẳn là cậu phải biết rõ nguyên nhân hơn so với tôi chứ?"
"Janna đến chỗ của tôi được một thời gian.
Không phải nếu Phó Quân Tiêu muốn bắt cóc cô ta thì đã hành động từ lâu rồi ư?" Minh Tư Thành đang nói, đột nhiên nghĩ đến một âm mưu:
"Ông George định tự biên tự diễn, lợi dụng con gái ruột để "khai chiến" với Phó Quân Tiêu à?"
Gần đây anh có nghe người của "tổ tình gáo" bên mình nói thế lực của Phó Quân Tiêu đang cực kỳ căng thẳng với thể lực của ông George.
Thể lực của hai bên có thể âm thầm đánh nhau bất cứ lúc nào.
Cho nên lúc trước Benson muốn lôi kéo anh cũng coi như tỏ ý vấn đề này là thật.
"Minh, Phó Quân Tiêu là một người bố, tôi cũng thế.
Phó Quân Tiêu muốn trả thù cho con gái của ông ta nên mới lấy con gái của tôi ra để bắt đầu khai chiến.
Tôi không ngại ngầm chiến không khói súng với ông ta.
Nhưng ông ta nên biết rằng nếu hai bên chúng ta "khai chiến" thì cả hai bên sẽ cùng chịu thua thiệt.
Cuối cùng lại cho "kẻ được lợi đằng sau".
Việc này, tôi thấy không thỏa đáng" Ông George không che giấu nói.
Suy nghĩ của Minh Tư Thành lại không nghe ông ta nói nhảm nhiều lời, toàn bộ trọng điểm đã rơi vào câu nói
"Phó Quân Tiêu muốn trả thù cho con gái của ông ta."
"Tại sao Phó Quân Tiếu lại muốn báo thù cho con gái của ông ta? Câu này của ông có ý gì?"
Giọng nói của Minh Tư Thành không chỉ là chất vấn mà còn có vài phần hoảng sợ và lo lắng.
Ông George bình thản trả lời: "Con gái của ông ta chết rồi, cậu không biết à?"
"Ông nói cái gì?" Minh Tư Thành ngạc nhiên trợn to hai mắt, con người co rút, ánh mắt cũng khē run.
"Minh, tôi thật không ngờ sức hấp dẫn của cậu lại lớn đến vậy.
Có thể khiến cả hai cô con gái của hai ông lớn đều mến mộ cậu" Ông George còn có tâm trạng chế giễu, ông ta chẳng lo lắng con gái mình sẽ gặp bất trắc một xíu nào cả.
So với tính mạng của con gái, thứ mà ông ta quan tâm hơn là tập đoàn của mình có phải đối mặt với một trận chiến ác liệt hay không.
"Ông nói rõ ra đi! Rốt cuộc thì con gái của Phó Quân Tiêu thế nào rồi?" Minh Tư Thành vô thức nắm chặt điện thoại trong tay.
Ông George hỏi vặn lại không đầu chẳng cuối: "Minh, cậu nghĩ nếu cơ thể của cậu bị bắn trúng tim thì còn sống được không?"
Cơ thể và tinh thần của Minh Tư Thành đều run lên, lồng ngực bắt đầu đau âm ỉ..