Trên người anh có mùi nước hoa thật.
Chính anh quá bất cẩn rồi.
Ngày hôm đó sau khi anh xử lý xong chuyện của tập đoàn và thành phố ngầm, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi rã rời.
Nhưng buổi tối lại có tiệc xã giao.
Vì liên hợp với thể lực của nước M nên anh không thể không tham gia buổi tiệc do mấy người ngoại quốc tại to mặt lớn tổ chức.
Trong tiệc rượu có những người đàn ông thành đạt, vậy thì đương nhiên sẽ có phụ nữ muốn trèo cao với những người đàn ông này.
Phó Quân Tiêu cũng không ngoại lệ.
Sau khi vừa trao đổi công việc với mấy ông lớn kia xong liền trở thành mục tiêu trong mắt mấy người phụ nữ.
Không ngừng có phụ nữ chủ động đến bắt chuyện với anh.
Rõ ràng anh đã từ chối tất cả.
Hơn nữa hôm đó trạng thái tinh thần của anh không được tốt lắm, cả người đều mệt mỏi, lại hơi hoa mắt chóng mặt.
Về đến nhà, Kỳ Anh còn cáu kỉnh với anh, khiến cho anh hơi bực mình.
Nhiên Hoàng Minh đành an ủi: “Nhưng tớ nghĩ chuyện này khả năng chỉ là trùng hợp thôi.
Dù sao thì tối đó cậu tham gia tiệc rượu, ở đó có nhiều phụ nữ như vậy, nước hoa của bọn họ dính lên người cậu cũng là chuyện bình thường”
“Hi vọng là do tớ nghĩ nhiều” Phó Quận Tiêu nói trầm mặc.
Nhiên Hoàng Minh VỖ VỖ lên vai Phó Quân Tiêu, tốt bụng khuyên nhủ: “Quân Tiêu, Kỳ Anh từng trải qua khúc mắc trong tình cảm nên chuyện trên phương diện tình cảm cô ấy sẽ hơi nhạy cảm hơn.
Hơn nữa thời gian cô cô ấy mang thai Mộc Miên, cậu vì sự an toàn sau này của hai mẹ con cô ấy mà bôn ba bên ngoài, khiến trong lòng cô ấy thật sự không có cảm giác an toàn”
“Sau này tớ sẽ chú ý chuyện này” Phó Quân Tiêu lặng lẽ nói.
Nhiên Hoàng Minh ngược lại lại cười nói: “Phụ nữ phiền phức lắm đúng không?”
“Muốn nghe nói thật hay nghe nói dối?”
“Nói thật chứ!”
“Ừ, rất phiền phức”
“Thật à? Tớ kể cho cậu nghe, phụ nữ đúng là một loài phiền phức!”
".” Phó Quân Tiêu hơi cạn lời không biết trả lời thế nào.
Nhưng anh không thể không thừa nhận, anh chỉ yêu Kỳ Anh "phiền phức” này.
Nhiên Hoàng Minh đá lông mày: "Gần đây tớ theo đuổi một cô gái, lên mạng học được một chiều, rất có tác dụng luôn.
Sau này cậu có thể áp dụng với Kỳ Anh”
“Gì vậy?”
“Nói cho cậu nhé, phụ nữ ấy à, bất kể lúc nào chỉ cần cậu dỗ dành cố ấy là được luôn.
Kể cả cô ấy có hiểu lầm cậu, cậu cũng không được cãi vã với cô ấy.
Nhớ kỹ, phải dỗ! Vì nhá, cậu vừa dỗ cô ấy là trí thông minh cô ấy về không liền, lập tức hết giận luôn.
Nếu như cậu không chịu dỗ, tệ hơn là lại còn cãi nhau với cô ấy, trí thông minh của cô ấy tăng vọt như Einstein! Thế thì tháng ngày của hai người hết êm đẹp luôn!” Nhiên Hoàng Minh nói nghiêm túc.
Phó Quân Tiêu nghe có vẻ hiểu hiểu, cười nói: “Hình như cũng hơi có đạo lý”
Thật ra, trước đó anh với Kỳ Anh ở bên nhau cũng rất tốt.
Chỉ là khi có Mộc Miên, bọn họ thật sự phải đối diện với nhiều áp lực hơn.
Nhiên Hoàng Minh bỗng nhiên trêu đùa nói: “Dù sao Mộc Miên cũng là con gái tớ trên danh nghĩa, có phải là cậu cũng phải bể con bé đến chỗ tớ để tớ nuôi nấng một thời gian chứ?".
“Muốn nuôi dưỡng con gái tớ á?” Phó Quân Tiêu đá lông mày, nhếch miệng cười: “Cậu đi mà tìm phụ nữ đẻ cho đứa!”
“Để tớ bể về nhà nuôi mấy ngày đi mà! Đứa bé này thật sự đáng yêu, trêu chọc xíu là đã cười rồi.
Thật sự mềm mềm đáng yêu mà” Nhiên Hoàng Minh bắt đầu kì kèo với Phó Quân Tiêu đòi bằng được.
Kết quả: Thất bại chứ còn sao nữa!
Nhiên Hoàng Minh chỉ có suất nhìn thôi, không có suất nuôi.
Chỉ là, bốn năm sau...
Nhiên Hoàng Biên đột nhiên ôm về một đứa trẻ sơ sinh trong tã lót, đến bấm chuông cửa nhà riêng của họ.
Đúng lúc Đồng Kỳ Anh đang ở nhà nghỉ ngơi, để thím Lưu ra mở cửa để Nhiên Hoàng Biên đi vào.
Trong phòng khách to như vậy, Đồng Kỳ Anh đưa mắt ngắm nhìn một lượt những kết cấu kiến trúc cổ.
Sau khi Nhiên Hoàng Biên ông đứa trẻ bước vào, liền nói thẳng vào vấn đề luôn: “Con gái! Con có thể giúp bố nuôi đứa trẻ này được không?”
“Đứa trẻ? Đứa trẻ này ở đầu đến vậy?” Đồng Kỳ Anh đặt quyển sách trên tay xuống, đứng dậy nhìn qua đứa bé trong lòng Nhiên Hoàng Biên.
Nhất thời cô cảm thấy khuôn mặt của đứa trẻ sơ sinh này rất quen mắt.
Sao lại giống như Mộc Miên nhà có như vậy?
“Nếu bố nói ra con không được trách bố Nhiên Hoàng Biên đứng trước mặt Đồng Kỳ Anh, nháy mắt liền trở thành một “lão hèn mon".
Đồng Kỳ Anh khoanh tay, hơi nheo mắt lại nhìn Nhiên Hoàng Biên chằm chằm.
Nhiên Hoàng Biên cau lông mày, mím mím khóe miệng, cực kỳ uất ức trả lời: “Con và Quân Tiêu không cho phép bố động đến con bé nên bố thừa dịp Hoàng Minh bế đứa bé về nhà, trong lúc chơi đùa với bố, bố đã lén lẩy tế bào của con bé..”
“Nhiên Hoàng Biên! Có phải ông quá tham lam rồi không?” Đồng Kỳ Anh không đợi Nhiên Hoàng Biên nói hết câu đã lập tức hiểu chuyện là thế nào.
“Không phải là bố đang cống hiến cho giới y học sao! Máu của Mộc Miên hóa ra lại là thuốc giải không có tác dụng phụ! Con có biết không, ngày hôm đó con sinh non bị xuất huyết nhiều, là con bé chảy máu cuống rốn bảo vệ tính mạng của con! Hơn nữa, bố thử rút máu của Mộc Miên lại phát hiện ra, máu của Mộc Miên lại có thể chữa khỏi cho một con chuột bạch có tế bào ung thư trong người! Hơn nữa, Mộc Miên còn có khả năng tự chữa trị cho chính mình! Con bé giống như là một hợp thể vô cùng hoàn mỹ của con với Bùi Hải Đăng vậy!” Nhiên Hoàng Biên nói say mê hùng hồn.
Đồng Kỳ Anh nghe thấy cực kỳ tức giận: "Ông đủ rồi đấy!”
"Các con bảo vệ Mộc Miên như thế nên bố chỉ có thể "phục chế” một bản sao giống như Mộc Miên để thực hiện nghiên cứu thôi.
Nào ngờ bản phục chế này chỉ kế thừa đường nét dáng vẻ của Mộc Miên mà thôi, lại không kế thừa dòng máu của Mộc Miên” Nhiên Hoàng Biên bày ra vẻ mặt oan ức..