"Mẹ, mẹ yên tâm đi, em gái còn nhỏ không hiểu chuyện, con sẽ không so đo với em" Tống Vân Thùy nhếch miệng cười một tiếng.
Lúc này Tần Sơ Hạ mới ngước mắt lên nhìn thẳng vào Tống Vân Thùy đang ngồi phía đổi diện.
Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên cô ấy gặp Tổng Vân Thùy.
Lần này là lần thứ hai!
Mấy ngày trước, Tống Vân Thùy đến biệt thự nhà họ Tần tìm Tống Thiên Thanh kia, hôm đó nếu không phải do cô ấy để quên đồ ở nhà, đột nhiên quay về để lấy đồ cũng sẽ không nghe lén được cuộc đối thoại của hai mẹ con "chán ghét" kia.
Tống Thiên Thanh và bố Tần Vũ Bảo của cô ta cũng không phải tình cờ quen nhau, mà là do Tống Văn Thùy đã lợi dụng chức vụ của mình ở công ty hàng không để một tay lên kế hoạch cho cuộc gặp gỡ tình cờ của bố Tần Vũ Bảo của cô ta và người phụ nữ họ Tống.
Tần Sơ Hạ thấy hai mẹ con này thật sự đúng là đủ chán ghét.
Bữa trưa kết thúc trong bầu không khí bất hòa.
Từ đầu đến cuối Tần Sơ Hạ đều khiến cho sắc mặt hai mẹ con Tống Vân Thùy không thể vui vé.
Sau khi ăn xong, Tần Sơ Hạ ngồi ở chòi nghỉ mát ở sân trước uống trà.
Tống Văn Thùy chủ động đi tới, đi thẳng vào vấn đề nói với Tân Sơ Hạ: "Tôi không hiểu sao cô lại tràn đầy lòng thù địch với hai mẹ con tôi như vậy"
Tần Sơ Hạ cầm chiếc ly thủy tinh lên, nhấp một ngụm trà trái cây trong ly, cười nhạt: "Ý của tôi thế nào, trong lòng cô hẳn phải rõ nhất chứ!".
Tống Vân Thùy mơ hồ nhớ ra cái gì đó, đi vòng qua Tần Sơ Hạ, tao nhã ngồi xuống đối diện, cong môi cười một tiếng: "Cô nghe được cuộc đối thoại giữa tôi và mẹ tôi hôm đó sao?"
"Cô đang thừa nhận sao?" Tần Sơ Hạ tức giận liếc Tổng Vân Thùy một cái, cầm ly trà trong tay, nhưng xoay người sang bên kia, từ đáy lòng không muốn đối diện với Tống Vân Thùy.
Tổng Vân Thùy không chút ngần ngại mỉm cười nói: "Đúng, tôi đang thừa nhận đấy."
"Thật không biết xấu hổ!" Tần Sơ Hạ mắng.
Tống Vân Thùy lãnh đạm bình tĩnh giải thích: "Nhưng tôi cảm thấy cách làm của tôi cũng không có ác ý với bố cô."
"Không có ác ý? Cũng đúng! Tôi nghe nói cô là nữ cơ trưởng, tiền lương hàng năm chắc cũng khá nhỉ? Quả thật không cần phải gả mẹ cô cho nhà họ Tân chúng tôi." Tần Sơ Hạ quay đầu đi, không muốn đối mặt với Tổng Vân Thùy.
Tổng Vân Thùy khẽ mỉm cười: "Nếu tôi nói với cô, bố cô và mẹ tôi thực sự yêu nhau thì cô có tin không?"
"Thực sự yêu nhau? Thôi đi!" Tần Sơ Hạ không đồng ý nhếch mép một cái.
Tống Vân Thùy khoanh tay trước ngực, sau lưng rất tự nhiên dựa lưng vào ghế, cả người rất thả lỏng nói tiếp: "Mẹ tôi nói với tôi, bố cô là bạn học với mẹ tôi lúc bà du học ở nước ngoài, mẹ tôi đã từng thích thầm bố cô.
Bây giờ, bố mẹ cô đã ly dị, bố mẹ tôi cũng đã ly dị.
Tôi nghĩ cách để làm mối lại mẹ tôi với người đàn ông mà bà từng thích, tôi cho rằng cách làm của tôi không sai."
"Cưỡng ép chen vào gia đình người khác, cô còn lý do cho rằng cách làm của cô không sai sao? A! Cô Tống, cô cũng thật sự quá giỏi rồi!" Tần Sơ Hạ lạnh lùng nói.
Tống Văn Thùy cười một tiếng: "Cô ghét hai mẹ con tôi chẳng qua là vì bố cô không thích mẹ cô, sự xuất hiện của mẹ tôi cản trở hy vọng bố mẹ cô quay lại với nhau của cô."
"A, lần đầu tiên nghe có người coi việc tính toán tới hôn nhân là chuyện hiển nhiên" Tân Sơ Hạ khịt mũi khinh thường nói.
Tống Vân Thùy hết sức bình tĩnh trả lời: "Chuyện tình cảm này một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng.
Nếu chú Tần không có ý đ với mẹ tôi thì tôi có làm mối hai người bọn họ thế nào đi nữa không làm nên chuyện gì."
"Cô cho rằng hai mẹ con cô đã thắng phải không? Cô Tống, cô biết tại sao tên tôi lại là "Tần Sơ Hạ" không? Cô biết vì sao năm đó bố mẹ tôi lại muốn ly dị không? Tôi nói cho cô biết, bố tôi yêu người phụ nữ họ "Hạ" kia, đây chính là lý do năm đó sau khi mẹ tôi phát hiện ra sự thật đã ly dị với bố tôi.
Cô cho rằng mẹ cô có thể thay thế người phụ nữ họ "Hạ" kia trong lòng bố tôi sao? A! Đừng có nằm mơ!" Tần Sơ Hạ không khỏi châm chọc.
Vẻ mặt Tống Vân Thùy vẫn không có chút quan tâm nào: "Ít nhất, bố cô cũng bằng lòng kết hôn với mẹ tôi, điều này có nghĩa là bố cô thích mẹ tôi hơn mẹ cô."
"Cô.." Tần Sơ Hạ nhất thời bị Tống Vân Thùy làm cho á khẩu không đáp lại được, không khỏi nắm chặt ly thủy tinh trong tay.
Tống Vân Thùy khẽ nhếch miệng: "Sơ Hạ, tôi hy vọng sau này ở trong nhà này cô có thể hoà thuận với mẹ tôi"
Tổng Vân Thùy vừa dứt lời, trong nhấp nháy liền thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói tiếp: "Nếu để tôi biết cô bắt nạt mẹ tôi tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu"
Từ nhỏ cô đã cùng mẹ chiến đấu với tình nhân và con gái của tình nhân đó, sau khi lớn lên đối diện với con gái của bố dượng cô tự nhiên cũng sẽ không yếu thế.
Tần Sơ Hạ trợn mắt nhìn Tống Vân Thùy, trong lúc tức giận cô ta đã đổ thẳng ly trà trái cây lên mặt Tống Vân Thùy.
Tống Vân Thùy cũng không ngờ Tần Sơ Hạ lại đột nhiên dùng chiêu này.
Cô không biết phải làm sao khi bị hất một ly trà.
"Sơ Hạ, con làm cái gì vậy!" Sau lưng vang lên tiếng trách mắng nghiêm túc của bố Tần Vũ Bảo.
Tần Sơ Hạ theo bản năng quay đầu lại, trong phút chốc một cái tát nặng nề giáng lên mặt cô ta đau rát.
Chẳng biết từ lúc nào Tân Vũ Bảo đã bước nhanh tới bên cạnh Tần Sơ Hạ, cái tát vừa rồi là tự tay ông ta đánh.
"Vừa rồi trên bàn ăn cơm, bố đã nhịn con rồi.
Bố cho rằng con ít nhiều cũng biết tôn trọng người khác.
Không ngờ con lại láo xược như vậy!" Tân Vũ Bảo tức giận trách mắng con gái Tần Sơ Hạ của mình..