"Sơ Hạ, nếu cô nhất định muốn biến mối quan hệ này thành như vậy thì tôi cũng không có gì để nói." Tống Vân Thùy đứng dậy khỏi ghế dài, khoanh tay giống như một trưởng bối, rất giống ngự tỷ, dò xét nét mặt Tân Sơ Hạ: "Dù sao tôi cũng đã nói rõ! Tôi chỉ hy vọng cô là một cô gái hiền lành, đừng gây khó dễ với mẹ tôi, chỉ như vậy thôi."
"..." Tần Sơ Hạ cũng không muốn để ý đến Tống Vân Thùy nữa.
Tống Vân Thùy hờ hững cười một tiếng, hất tay rời đi, một mình đến trước cửa biệt thự.
Cô có một cô em gái cùng cha khác mẹ tên Tống Khả Như, là con gái của tình nhân.
Tổng Khả Như từ nhỏ đã luôn đổi cách "vu khống hãm hại" cô, gây chia rẽ mối quan hệ giữa cô và bố Tống, còn đùa giỡn âm mưu cướp đi chồng chưa cưới Trịnh Quý Hồ của cô.
Bây giờ cô nhìn lại thấy cô em kể Tần Sơ Hạ này cũng không phải kiểu người gian xảo, đa mưu túc trí gì đó.
Nhưng cho dù là Tổng Khả Như hay Tân Sơ Hạ cũng đừng hòng bắt nạt được hai mẹ con cô.
Tần Sơ Hạ nhìn bóng lưng Tống Vân Thùy rời đi, tức giận đạp cái ghế gỗ dài một cước, kết quả ngu ngốc lại khiến chân mình đau ngược lại.
ỖCô ta "A" một tiếng, gương mặt xinh đẹp nhăn lại, đặt mông ngồi xuống ghế dài, đáng thương xoa đầu ngón chân mình.
Từ nhỏ bố không xót mẹ không thương đã đành, lớn lên còn bị một cô gái bên ngoài chọc tức.
Tân Sơ Hạ không nhịn được lẩm bẩm trong lòng.
sạch sẽ đưa cho Tổng Vân Thùy quan tâm hỏi: "Vân Thùy, Sơ Hạ con bé không sao chứ?"
"Mẹ, mẹ ở đây, nếu Sơ Hạ bắt nạt mẹ, mẹ nhất định phải nói cho con đầu tiên" Tống Vân
Tống Thiên Thanh vui vẻ yên tâm cười một tiếng: "Thật ra đứa bé Sơ Hạ kia là người rất tốt, mẹ biết con bé không thích mẹ, sau khi mẹ tới đây sống, con bé ngoại trừ việc nói chuyện không có chừng mực với mẹ ra, những cái khác con bé cũng không cố tình gây khó dễ gì với mẹ"
"Bạo lực lạnh lùng với mẹ cũng là một kiểu bắt nạt mẹ.
Mẹ nếu Sơ Hạ đó không muốn thấy mẹ thì mẹ cũng không cần phải đi nịnh bợ cô ta." Tống Vân Thùy thái độ kiêu kỳ nói.
Tống Thiên Thanh cũng không phản đối, mặt đầy yêu thương đáp: "Mẹ làm mẹ, không có người mẹ nào lại đi so đo với một đứa bé cả.
Sơ Hạ con bé chẳng qua là thiếu tình thương của mẹ.
Mẹ tin mình có thể làm cho Sơ Hạ từ từ chấp nhận mẹ".
"Mẹ, mẹ nghiêm túc với chú Tần chứ?" Tống Vân Thùy lại hỏi.
Tống Thiên Thanh mỉm cười gật đầu.
Tổng Vân Thùy mừng rỡ cười nói: "Vậy lần này mẹ phải nắm thật chắc nhé!"
"Mẹ sẽ làm vậy." Tống Thiên Thanh cười nói, dừng một chút, lại nói tiếp: "Đúng rồi! Con còn nhớ đứa bé tên Phó Diệc Phàm không?"
Vừa nhắc tới "Phó Diệc Phàm", nụ cười trên khuôn mặt Tống Vân Thùy liền biến mất, nhàn nhạt hỏi: "Sao đột nhiên mẹ lại nhắc đến anh ta?"
"Lần trước mẹ và bà nội cậu ấy có gặp nhau trong bữa tiệc trà, hàn huyên tới chuyện của bọn con.
Bà nội cậu ấy nói với mẹ, nhà bọn họ rất vừa ý con" Tổng Thiên Thanh mặt đầy vinh hạnh nói.
Nhưng trong lòng Tống Vân Thùy chỉ như mặt nước phẳng lặng: "Nhà bọn họ vừa ý con thì có ích lợi gì? Phó Diệc Phàm lại không vừa ý con."
Tổng Thiên Thanh nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Tổng Vân Thùy, dường như đã nhìn ra điều gì đó, không khỏi tức cười nói: "Vậy Vân Thùy nhà chúng ta lại vừa ý người ta sao?"
"Con.." Tống Văn Thùy muốn nói lại thôi.
Tổng Thiên Thanh khẽ mỉm cười: "Đứa bé kia đã giải ngũ, bây giờ cậu ấy cũng đang ở thành phố Cung Huy.
Bà nội cậu ấy mời hai mẹ con chúng ta tối nay đến làm khách nhà bọn họ."
"Con không đi." Tống Vân Thùy lên tiếng từ chối.
Tổng Thiên Thanh kéo tay Tổng Vân Thùy, khuyên giải: "Bây giờ con lớn rồi, cũng nên cân nhắc chuyện kết hôn rồi".
"Mẹ! Con không cho rằng phụ nữ tới một độ tuổi nhất định thì thế nào cũng phải kết hôn.
Con cảm thấy một mình con sống qua ngày, không kết hôn cũng không chết, vô cùng tốt." Tống Vân Thùy buông tay Tống Thiên Thanh ra, nói tiếp, "Được rồi, mẹ đừng khuyên con nữa.
Con đi thay quần áo đây".
"Vân Thùy, mẹ đã đồng ý với người ta.
Nếu con không đi thì không nể mặt người ta rồi!" Tống Thiên Thanh mặt đầy bất đắc dĩ nói.
Tổng Vân Thùy ôm bộ quần áo sạch sẽ trong lòng, liếc Tổng Thiên Thanh một cái sau đó do dự một chút cuối cùng vẫn đồng ý: "Được rồi! Lần sau không được nhận lời trước như này nữa nha!"
Lúc này Tống Thiên Thanh lại nở nụ cười, cuối cùng cũng thuyết phục được đứa con gái chậm hiểu này.
Tống Vân Thùy thay quần áo xong liền từ trên tầng đi xuống, Tống Thiên Thanh rất hài lòng nhìn cách ăn mặc của cô, tự hào nói: "Con gái mẹ thật xinh đẹp!".
"Đúng rồi, mẹ cũng dẫn theo Sơ Hạ đi cùng đi!" Tống Văn Thùy đột nhiên đề nghị.
Tống Thiên Thanh không hiểu hỏi: "Tại sao phải dẫn Sơ Hạ đi cùng?"
"Bây giờ mẹ và chú Tân cũng đã đăng ký kết hôn rồi, như vậy Sơ Hạ cũng là con gái của mẹ, dẫn Sơ Hạ đi cùng để cho Sơ Hạ biết mẹ cũng đối xử với cô ta như con gái ruột" Tống Vân Thùy mỉm cười nói.
Tổng Thiên Thanh cảm thấy lời Tổng Vân Thùy nói rất có lý, gật đầu nói: "Vậy bây giờ mẹ đi gọi điện cho Sơ Hạ."
"Vâng." Tống Vân Thùy nhếch miệng cười một tiếng.
Tống Thiên Thanh cầm điện thoại di động lên, bấm số của Tần Sơ Hạ.
Sau khi điện thoại kết nối, Tống Thiên Thanh ôn hòa nói: "Sơ Hạ, tối nay dì có một buổi dạ tiệc, dì muốn dẫn con đi cùng có được không?".