Tần Sơ Hạ mím môi, u ám trừng mắt nhìn bóng lưng đang rời đi của Tần Vũ Bảo.
Sau khi rời khỏi phòng VIP cô ta vô tình nhìn thấy thời gian trên đồng hồ treo tường, vì vậy cô lấy điện thoại di động ra và bấm vào số điện thoại di động của Viêm Ái Linh.
Giờ này, có lẽ công chúa điện hạ đã đến Viêm Phù rồi.
Điện thoại reo một lúc lâu mới có người trả lời.
"Công chúa, cô đã đến Viêm Phù chưa?" Tần Sơ Hạ quan tâm hỏi.
"Ừm, tôi tới rồi" Trong ống nghe, giọng của Viêm Ái Linh hơi khàn.
Tân Sơ Hạ không thể không nhíu mày: "Công chúa, cổ họng của người không thoải mái sao?" "Có lẽ là do nước và khí hậu ở đó.
Sau khi trở về, tôi cảm thấy hơi khó chịu" "Vậy cô nên gọi ông ngoại tôi đến xem cho cô một chút." "Được thôi." "Sẵn tiện, thưa công chúa, chuyện về Mộc Miên...!kết quả mà tôi tìm được là cô ấy đã...!chết" "Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô." "Công chúa..." Tần Sơ Hạ chưa kịp nói xong, đã nghe một tiếng "bíp" từ trong điện thoại.
Tại sao cô ta cảm thấy công chúa hơi kỳ lạ? Tân Sơ Hạ cảm thấy khó hiểu và không thể giải thích được.
Cô ta không suy nghĩ nhiều, cất điện thoại đi, dự định đầu tiên sẽ tiếp tục làm việc riêng.
Ở phía bên kia, Phó Diệc Phàm được ông cố Phó Hoằng Khôn gọi lại.
Khi Phó Diệc Phàm bước vào cửa chính, một người đàn ông con lại cao lớn đang bước ra từ bên trong và chạm mặt với anh.
Người đàn ông dừng lại, chủ động đưa tay về phía anh: "Xin chào cậu chủ, tôi tên là Tần Vũ Bảo, là bố dượng của Tống Vân Thùy"
"Xin chào” Phó Diệc Phàm bắt tay Tân Vũ Bảo, lễ phép gật đầu nhẹ.
Lúc này, Phó Hoằng Khôn được người giúp việc đỡ lấy đi tới, cười nói: "Diệc Phàm, nếu không có anh Tần này, con thật sự không thể có trên đời này."
Phó Diệc Phàm hiểu ý trong lời nói của Phó Hoằng Khôn, anh cúi đầu về phía Tần Vũ Bảo.
“Cậu đúng là lễ phép.” Tần Vũ Bảo giơ tay lên cười nói: “Hai ông cháu ở lại nói chuyện, tôi đi trước.” “Tạm biệt chủ Tần” Phó Diệc Phàm lễ phép nói.
Tần Vũ Bảo gật đầu, cùng một người giúp việc khác đi đến một bên hành lang.
Sau đó Phó Diệc Phàm nắm lấy cánh tay của Phó Hoằng Khôn từ tay người giúp việc rồi giúp Phó Hoằng Khốn đi lên sảnh cao.
“Diệc Phàm, ông cố đã mua công ty Lâm Hàng cho con và đổi tên thành công ty Vân Hàng như một món quà cưới cho con và Vân Thùy rồi.” Phó Hoằng Khôn cười nói.
Phó Diệc Phàm cau mày, trong lòng thoáng qua chút không hài lòng, sắc mặt anh nhẹ nhàng: "Ông cố, cháu và cô Tổng.."
“Diệc Phàm, vợ của con phải là một người phụ nữ có trách nhiệm và đảm đang.
Ông có nghĩ rằng Vân Thùy có thể làm được.” Phó Hoằng Khôn cắt ngang những gì Phó Diệc Phàm muốn nói.
"Ông ơi, cuộc hôn nhân mà cưỡng ép nhau sẽ không hạnh phúc"
"Tình cảm có thể được vun đắp.
Từ lúc gặp Vân Thùy đến giờ, con không hề hòa thuận với cô ấy.
Vì vậy, ông đã mua
lại hãng hàng không nơi Vân Thùy làm việc.
Hãy bắt đầu với nơi làm việc mới và liên lạc với Vân Thùy nhiều hơn đi.” Phó Hoằng Khôn nghiêm mặt nói.
Phó Diệc Phàm không nói nên lời, và chỉ có thể kiềm chế bản thân để không làm trái lời ông cố.
Một tuần sau...!
Lâm Hàng đổi tên thành Vân Hàng.
Công ty đã thay đổi ban lãnh đạo cấp cao nhất, và tin này được lan rộng trong nội bộ.
Hôm nay, chủ tịch mới nhậm chức.
Nhưng đối với Tống Văn Thùy, dù có thay đổi chủ tịch hay không cũng không liên quan gì đến cô, chỉ là hôm nay là ngày đặc biệt đối với cô ta, tức là từ nay cô ta đã được thăng chức từ một thực tập sinh thành một đội trưởng.
Sau chuyến đi hôm nay, Tổng Vân Thùy được nghỉ hai ngày.
Cô ta nghĩ đến việc đưa mẹ đi nghỉ dưỡng ở suối nước nóng.
Đúng lúc này, cô ta nhận được cuộc gọi từ khâu Lâm Phạn, chủ tịch cuối cùng của Lâm Hàng.
Tống Vân Thùy vừa kéo vali của mình đi chậm lại, vừa trả lời cuộc gọi của Khâu Lâm Phạn: "Anh Khâu, sao anh đột nhiên gọi điện cho em vậy?".
“Tất nhiên, chúc mừng em đã trở thành một cơ trưởng bay đơn.” Khâu Lâm Phạn cười nhẹ nói.
Tống Vân Thùy cười nhạt: "Cảm ơn."
"Sẵn tiện bây giờ anh đang làm việc ở Vĩnh Hàng.
Công ty của anh đã nhận được một lô máy bay mới, tình cờ là mẫu mà em đã lái.
Công ty đang thiếu phi công, không biết là em có hứng thú không? Tất nhiên, lương thì phải cao hơn của Lâm Hàng.
Không đúng, là cao hơn của Vân Hàng” Khâu Lâm Phạn nói thẳng.
Tổng Vân Thùy hỏi đùa: “Chắc là chủ tịch Khâu đã mời chào vài phi công rời khỏi Vân Hàng rồi đúng không?"
"Làm sao có thể tính là mời chào? Không phải mọi người luôn muốn tìm đến nơi cao hơn sao? Em nói đúng không?"
"Đồng nghiệp của em, bọn họ đều đồng ý với anh rồi sao?"
"Hiện tại có một người đã đồng ý, còn lại thì nói là đang xem xét.
Tuy nhiên, anh nghĩ tất cả đều sẽ đồng ý.
Em cũng có thể suy nghĩ, làm việc cùng đồng nghiệp cũ và người quen thì bầu không khí sẽ tốt hơn rất nhiều.” Khâu Lâm Phạn tiếp tục.
Tổng Vân Thùy cười nói: "Được thôi.
Em sẽ cân nhắc."
"Vậy thì anh sẽ đợi hồi âm của em." "Được."
Tống Vân Thùy cúp máy, trong lúc vô tình ngước mắt lên thì cô ta nhìn thấy Phó Diệc Phàm đang đi về phía mình.
Vây quanh anh là một nhóm giám đốc điều hành mặc vest và mang giày da.
Khi người giám đốc nhìn thấy Tống Văn Thùy, anh ta lập tức tươi cười giới thiệu với Phó Diệc Phàm: "Chủ tịch Phó, đây là cô Tổng Vân Thùy, nữ đội trưởng trẻ nhất của Vân Hàng chúng ta."
Sau khi giới thiệu với Phó Diệc Phàm xong, người giám đốc giới thiệu với Tống Văn Thùy: “Đội trưởng Tổng, đây là chủ tịch mới của Vân Hàng chúng ta."
Tống Vân Thùy kinh ngạc nhìn Phó Diệc Phàm.
Cô không ngờ rằng chủ tịch mới hóa ra lại là Phó Diệc Phàm..