Tân Sơ Hạ nhìn Tống Thiên Thanh, đành buông sách trong tay xuống, bưng ly sữa trên bàn lên.
Khi môi cô ta chạm đến miệng ly, Tống Thiện Thanh lại gọi: "Sơ Hạ!"
"Dạ?" Tần Sơ Hạ đang chuẩn bị uống, bị bà ta gọi lại dừng.
Tổng Thiên Thanh tự tay cướp ly sữa trong tay Tân Sơ Hạ, ánh mắt có phần hoảng hốt né tránh nói:
"Dì rót cho con một ly khác! Hình như vừa thấy có cái gì đen đen bị rơi vào trong thì phải" "À vâng.
Cảm ơn ạ!" Tần Sơ Hạ không đề phòng cười cười, sau đó lại cầm quyển sách kia lên xem.
Sau Tống Thiên Thanh bưng ly sữa xuống phòng bếp dưới tầng thì đổ luôn vào trong bồn rửa.
Làm xong rồi, bà ta không kìm được che miệng, nước mắt dâng lên lưng tròng, cả người hơi run rẩy.
Bà ta chỉ hi vọng con gái mình tìm được chỗ tốt để nương thân.
Vì sao lần nào cũng có người đến phá hoại hạnh phúc của con gái bà ta chứ?
Thiện ác chỉ từ một ý nghĩ sai lầm sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, nề vừa rồi bà ta đưa sữa cho Tần Sơ Hạ uống thật khiến cô ta sinh non, chỉ sợ rằng hôn nhân giữa bà ta và Tần Vũ Bảo cũng kết thúc.
Dù Tân Vũ Bảo có không yêu thương Tấn Sơ Hạ thế nào thì cuối cùng Tân Sơ Hạ vẫn là máu mủ ruột thịt của ông ta.
Nếu Tân Vũ Bảo biết được bây giờ bà ta bóp chết cháu ngoại của mình thì nhất định cũng sẽ đau lòng.
Tống Thiên Thanh hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho bà nội của Phó Diệc Phàm.
Trong điện thoại, bà ta chủ động bỏ qua cơ hội thông gia này.
"Bà Phó, tôi rất vui khi bà và ông cụ Phó khen ngợi Vân Thùy nhà tôi, hai ngày nay tôi ở nhà ngẫm lại một chút.
Cảm thấy Vân Thùy nhà chúng tôi đúng là trèo cao so với phía ông bà.
Cho nên chuyện thông gia cứ coi như xóa bỏ" Tổng Thiên Thanh trầm giọng nói.
"Sao lại thế? Tôi thấy Vân Thùy nhà bà rất tốt, không liên quan gì đến trèo cao hay không cao cả"
"Thật ra, tôi nên chúc mừng bà mới đúng, bà được lên chức cụ nội rồi."
"Cụ nội?"
"Đúng, tôi nhớ tôi từng nói cho bà nghe tôi còn có một đứa con riêng của chồng nữa đúng không? Nó tên là Tần Sơ Hạ, con bé đang mang thai con của cháu trai bà."
"Cái...!cái gì cơ?" Bà Phó giật mình kinh ngạc, sau khi tỉnh táo lại mới hỏi: "Chuyện này có phải có hiểu lầm gì bên trong không?"
"Chỉ có thể nói Vân Thùy nhà tôi và cháu trai của bà có duyên mà không có phận! Cứ như vậy trước đã, không quấy rầy bà nghỉ ngơi nữa" Tống Thiên Thanh nói xong bèn dập máy.
Truyện Quan Trường
Bên kia, trong câu lạc bộ giải trí cao cấp của thành phố Cung Huy.
Tống Vân Thùy một gậy đánh hết ván, đến khi bóng trên bàn đều bị cô ta chọc hết xuống lỗ, tiếng vỗ tay lác đác vang lên xung quanh.
"Vân Thùy, cô không thể nhường một tý à?" "Đúng vậy đó!"
"Lần nào cũng đánh nghiêm túc thế!"
Vài người bạn tốt trêu đùa oán trách.
Tống Vân Thùy thu gậy, trả lời với vẻ thành thật: "Chơi bi-a này giống như lái máy bay ấy, "nhường" người khác là không có trách nhiệm với chính mình."
Đúng lúc này, một người đàn ông lạ mặt đi về phía bọn họ.
"Người đẹp này, cô đánh rất tốt, không biết cô có hứng thú sang bàn bên kia của bọn tôi giúp tôi đánh một sản không? Nếu như cô đánh thắng giúp tôi, tôi sẽ bao toàn bộ chi phí của cô và bạn bè cô đêm nay" Người đàn ông không hề keo kiệt nói.
Tống Vân Thùy nắm cây gậy trong tay, đôi mắt khôn khéo quan sát người đàn ông này từ trên xuống dưới một lượt.
Một thân hàng hiệu, mặc dù lời nói không quá lịch sự nhưng cũng không giống như đang nói dối.
"Được!" Đôi môi đỏ mọng của Tổng Vân Thùy nhẽ cong lên.
Cô ta dẫn bạn bè sang khu của người đàn ông này.
Vừa vào phòng, cô lập tức nhìn thấy người đã quá quen thuộc kia.
Bên này, Phó Diệc Phàm thấy một nhóm người đi vào, cũng liếc mắt nhìn sang theo bản năng.
Trong một nhóm người, anh chỉ tùy tiện liếc qua.
Lần đầu tiên quét mắt anh còn chưa nhìn thấy Tống Văn Thùy, nhưng đến lần thứ hai, anh và Tổng Vân Thùy đã đối mắt nhìn nhau rồi.
Tổng Vân Thùy bình tĩnh cười cười, theo lời mời vừa nãy của người đàn ông kia đi về phí Phó Diệc Phàm.
"Diệc Phàm, tôi dẫn cao thủ đến rồi, cậu chờ nhận thua đi!" Người đàn ông đắc ý dào dạt nói.
Phó Diệc Phàm bình tĩnh duỗi tay, chỉ bóng vừa được sắp xếp trên mặt bàn, lịch sự phong độ nói:
"Vậy mời cô Tống phát đầu tiên!"
"Hai người quen biết à?" Người bên cạnh cảm thấy khó mà tin được.
Tống Văn Thùy không khách khi đi về phía Phó Diệc Phàm, lạnh nhạt nói: "Anh ấy là ông chủ của tôi."
"Vậy thì trùng hợp quá! Nếu đã là người quen thì dễ nói chuyện rồi." Người đàn ông phụ họa.
Sau đó, Tống Văn Thùy và Phó Diệc Phàm bắt đầu thi đấu.
Vừa mới bắt đầu, hai người không ai nhường ai.
Nhưng đến cuối cùng, khi còn chênh lệch một bóng, Tống Vân Thùy phát hiện Phó Diệc Phàm cố ý đánh bóng lệch ra.
Ván này không còn gì nghi ngờ, Tống Vận Thùy cô thắng.
Sau khi trận đấu kết thúc, dường như bọn họ cũng rất thoải mái.
Người của hai bên nhanh chóng hòa nhập thành một tập thể lớn chơi đùa cùng nhau.
Lúc nghỉ ngơi, Tống Văn Thùy bựng đồ uống ngồi bên cạnh Phó Diệc Phàm, chủ động chạm ly với anh, bình tĩnh hỏi:
"Sao vừa rồi lại nhường tôi?"
"Vì để bạn tôi hài lòng" Phó Diệc Phàm lạnh nhạt trả lời.
Tống Văn Thùy nhìn đám trai gái đang nhảy múa theo nhạc Rock, không khỏi cảm thán:
"Tôi nghĩ ông chủ các anh đều rất bận, không ngờ lại nhàn rỗi như vậy!".