Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


Ngay khi Phó Hoằng Khôn vừa dứt lời, Phó Diệc Phàm đã cúi mặt lên tiếng: "Ông cố, thứ lỗi cho cháu bất hiếu không thể làm theo mong muốn của ông đính hôn với cô Tống đây"
Những lời này của anh vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc.
Phó Diệc Phàm ngẩng đầu lên nhìn về phía Tổng Vân Thùy đang ngồi trước bàn ăn, sắc mặt cực kỳ khó coi, hơi cúi đầu giải thích: "Mong rằng cô Tống tha lỗi cho tôi"
Tống Vân Thùy nở nụ cười gượng gạo, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không muốn liếc mắt nhìn Phó Diệc Phàm thêm cái nào nữa.
Cô ta có hơi đau lòng, nhưng lại không thể không giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi không có cái gì mà phải tha thứ cả.

Càng không kể cho dù anh không chủ động từ chối, tôi cũng sẽ chủ động từ chối thôi."
"Ông cố, bà nội, cháu còn có việc phải đi xử lý, cáu xin phép đi trước" Phó Diệc Phàm thấy Tổng Vân Thùy không để ý, lập tức cúi người với Phó Hoằng Khôn và bà chủ Phó, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Tần Sơ Hạ nhìn thấy vậy, lúng ta lúng túng tiếp lời: "Vậy cháu cũng đi đây.

Mọi người cứ ăn từ từ, cháu không làm phiền mọi người nữa"
Tranh thủ trước khi bố cô nổi trận lôi đình, cô phải nhanh chân chuồn ngay.
Phó Diệc Phàm chân trước vừa rời đi, Tần Sơ Hạ chân sau đã đuổi kịp theo anh.
Biệt thự nhà họ Phó này thật sự quá rộng, nếu không phải cô đi theo Phó Diệc Phàm e là sẽ lạc đường mất.
Phó Diệc Phàm cảm giác được đằng sau có người theo đuổi, vì thế dừng chân xoay người lại.
Tần Sơ Hạ thấy anh dừng lại, bản thân cô cũng dừng lại theo.
"Cô đi theo tôi làm gì?" Phó Diệc Phàm hỏi.
Tần Sơ Hạ dứt khoát đi tới đối mặt với anh, chắp tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn Phó Diệc Phàm, cười đùa hí hửng đáp: "Nhà của anh rộng quá, tôi sợ đi sẽ bị lạc"
"..." Phó Diệc Phàm không nói nên lời, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Tần Sơ Hạ sóng vai đi cùng anh, tò mò hỏi: "Vừa rồi tôi tưởng là anh sẽ đồng ý với yêu cầu của ông cố"
"Tôi đâu có ngốc như vậy đâu." Phó Diệc Phàm thản nhiên nói.
Tần Sơ Hạ lại tò mò hỏi tiếp: "Nếu như tôi không nói cho anh biết chân tướng, có phải anh sẽ đồng ý với ông cố của anh sẽ cưới Tống Vân Thùy không?"
"Không đâu." Phó Diệc Phàm đáp lời.
Tần Sơ Hạ không khỏi buồn bực: "Tại sao lại không?"
"Vậy cô thử nói xem, tôi hoàn toàn có thể lợi dụng cô, nhưng tại sao tôi lại không lợi dụng cô?" Phó Diệc Phàm hỏi ngược lại.
Vẻ mặt Tần Sơ Hạ lơ mơ, nhanh chóng chớp mắt nhìn Phó Diệc Phàm.

Phó Diệc Phàm liếc mắt nhìn cô ta, cười nhẹ nói: "Ngốc chết đi được"
"Tôi ngốc?" Tần Sơ Hạ không nhịn được một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào chính mình: "Tôi ngốc chỗ nào hả?"
Phó Diệc Phàm không thèm để ý đến Tần Sơ Hạ nữa, bước chân càng nhanh hơn, tiếp tục đi về phía trước.
Tần Sơ Hạ không khỏi chạy đuổi theo anh: "Này, tôi thẳng thắn nói với anh chuyện của bố tôi, anh sẽ không âm thầm gây tổn hại đến bố tôi chứ?"
"Chỉ cần bố cô không làm hại tôi thì tôi sẽ không động vào bố cô" Phó Diệc Phàm nghiêm túc nói.
Tần Sơ Hạ dừng lại một chút, lại hỏi tiếp nói: "Vậy chúng ta nói về chuyện đội khuyên tai.

Anh trả lại khuyên tại cho tôi đi, có được không?"
"Khuyên tai đó cũng đâu phải là của cô."
"Nhưng đó là của công chúa điện hạ mà.

Anh lấy có tác dụng gì chứ!
Tần Sơ Hạ vừa dứt lời, Phó Diệc Phàm đột nhiên dừng lại hỏi cô: "Công chúa điện hạ bị mất khuyên tai mà cô ấy không tìm cô sao?"
"Không thấy.

Hơn nữa tôi nói với cô ấy Mộc Miên đã không còn nữa, phản ứng của cô ấy cũng rất bình thường." Tần Sơ Hạ nói ra, không nhịn được cảm thấy buồn bực: "Lúc điện hạ tới tìm tôi, còn đang nóng lòng nóng ruột tìm Mộc Miên.

Nếu như biết được Mộc Miên không còn trên đời này nữa, cô ấy hẳn là phải vô cùng thương tiếc mất mát mới đúng.

Nhưng phản ứng của cô ấy lại cực kỳ bình thản.."
Phó Diệc Phàm không khỏi nhíu mày.
Tần Sơ Hạ thấy Phó Diệc Phàm không nói lời nào, nhịn không được tò mò lại hỏi: "Tôi cứ cảm thấy giữa anh và công chúa điện hạ có câu chuyện gì đó, hơn nữa tôi cũng biết tiếng của Viêm Phù.

Quan hệ của anh và công chúa chắc không phải loại quan hệ đó chứ?"
"..." Phó Diệc Phàm lại không nói gì.
Tần Sơ Hạ đi theo sau Phó Diệc Phàm từng bước không rời, còn thuận tiện lên xe chuyên dụng của anh: "Nhân tiện anh cho tôi đi nhờ một đoạn nhé! Chỉ cần đi tới ngã tư phía trước là được rồi!"
Mà giờ phút này, tài xế riêng của Phó Diệc Phàm là La Khiếu Đình nhìn thấy Tần Sơ Hạ, trong mắt đầy vẻ đăm chiêu.
"Cô, cô không phải là cô gái đã nhờ tôi giúp cô kéo xe tải lần đó hay sao?" La Khiếu Đình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Tần Sơ Hạ rướn người nhìn La Khiểu Đình đang ngồi ở ghế lái, suy nghĩ một hồi lâu cô mới nhớ ra: "Thật là trùng hợp quá! Chúng ta lại gặp nhau rồi!"
“Tôi có đến cửa hàng hoa của bạn cô, nhưng không gặp được cô!” La Khiểu Đình cười nói.
Tần Sơ Hạ thoải mái đáp một cách tự nhiên: "Cũng không phải ngày nào tôi cũng đến cửa hàng hoa của bạn tôi, chỉ là thỉnh thoảng đi thăm một lát."
"Vậy cô đang làm gì? Nhà cô ở đâu?" La Khiểu Đình càng nói càng hăng say.
Tần Sơ Hạ xấu hổ cười nói: "Tôi ở đồn công an"
Nụ cười trên mặt La Khiếu Đình chợt tắt, đối mặt với "kẻ hủy diệt" chủ đề này, anh ta chỉ có thể quay người đi, bắt đầu khởi động xe.
Phó Diệc Phàm hoàn toàn không để ý tới "hai người bạn nhỏ trẻ con" này, anh lấy điện thoại di động ra bấm số của Minh Tự Thành.
Qua rất lâu bên kia mới có người nhấc máy.
"Alo, anh Diệc Phàm..." Trong ống nghe truyền đến giọng nói lười nhác.
Phó Diệc Phàm thờ ơ hỏi: "Em có còn ở thành phố Cung Huy không?"
"Có" Minh Tư Thành đáp.
Phó Diệc Phàm hỏi tiếp nói: "Ở đâu? Anh tìm em có chút việc riêng, muốn nhờ em giúp anh."
"Em ở bên cạnh Mộc Miên".
"Được, anh qua đó tìm em" Phó Diệc Phàm hiểu ý nói, vừa dứt lời anh đã thẳng tay cúp điện thoại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui