Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


"Anh hy vọng em hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng khiến bản thân trở nên suy sụp như thế này nữa.

Nói sao thì cô nhóc Mộc Miên này đã thích trai đẹp từ lúc nó còn nhỏ, bộ dạng em lôi thôi lếch thếch như vậy, Mộc Miên trên trời linh thiêng có nhìn thấy được cũng sẽ không yêu thương nổi” Phó Diệc Phàm đứng dậy, VỖ VỖ vai Minh Tư Thành.
Xem như là vừa động viên vừa an ủi đi!
Minh Tư Thành theo bản năng đưa tay lên, chạm vào cằm mình, phát hiện râu đã dài ra rồi.
Phó Diệc Phàm lại chỉ vào mái tóc bên tại Minh Tư Thành, tiếp tục nói: "Tóc của em cũng nên cắt đi rồi"
Minh Tư Thành cười khổ: "Em sẽ để ý đến bản thân hơn."
“Vậy thì nể tình Mộc Miên, em giúp anh xây dựng một bộ thu không dây dữ liệu điện thoại di động, có thể âm thầm sao chép tất cả nội dung trên điện thoại di động của người khác trong một khoảng cách ngắn” Phó Diệc Phàm gật đầu, chuyển sang chủ đề khác.
Minh Tư Thành không hỏi lý do, chỉ nhướng mày nói: "Em quý lắm đấy nhé.

Không có mấy nghìn tỷ thì không mời được em đâu"
Phó Diệc Phàm mỉm cười: "Vậy nể tình anh là anh rể của em thì sao?"
“Nếu đã là người một nhà thì em miễn phí cho anh vậy!” Sau đó Minh Tư Thành lười biếng chống eo: “Ba ngày sau, anh lại qua chỗ em nhận lại”
“Được!” Trước khi Phó Diệc Phàm chuẩn bị rời đi, anh ấy lại chỉ vào hộp kẹo mút trên bệ đá: “Anh mua cho Mộc Miên đó, không được ăn vụng!”
Minh Tư Thành làm động tác "OK".
Sau khi Phó Diệc Phàm vẫy tay chào tạm biệt Minh Tư Thành, khoảnh khắc quay người đi, anh ấy đã bật ra một nụ cười xuất phát từ trái tim.
Anh ấy cảm thấy vui mừng thay cho Mộc Miên, bởi vì cô em gái của anh không hề yêu nhầm người.
Thật ra, nhà họ Phó đã tha thứ cho Minh Tư Thành rồi, cũng không để ý đến việc anh quên đi Mộc Miên để bắt đầu lại một lần nữa.
Dù sao Mộc Miên trên trời có linh, càng hy vọng Minh Tư Thành có thể có được hạnh phúc, thay vì anh cứ canh giữ bên mộ của cô suốt cuộc đời.
Sau khi Phó Diệc Phàm rời đi, Minh Tư Thành quay lại lều tìm dao cạo râu tự động, cạo sạch râu sau đó lại đi tìm một bộ quần áo trắng sạch sẽ để thay.
Vì Mộc Miên, quần áo giày dép của anh bây giờ hầu như đều là màu trắng.
Trên cổ tay của anh, còn có một chiếc vòng tay ngôi sao được bện lại từ cây râm bụt gai.
Tất cả những thứ này toàn bộ đều chỉ để tưởng nhớ về Mộc Miên...
Sau khi nói chuyện với Phó Diệc Phàm, Minh Tư Thành bắt đầu xem xét lại bản thân, lấy chìa khóa xe ra, sau đó lái xe rời khu mộ riêng, đi đến một salon tóc cao cấp ở trung tâm thành phố, bảo thợ cắt tóc cắt cho mình một kiểu tóc trông có vẻ rất “cool” ngầu.
Sau khi cắt tóc xong, Minh Tư Thành đứng trước gương trong salon tóc, nhất thời cũng cảm thấy lúc này bản thân mới đang sống như một con người bình thường.
Ít ra, sau khi cắt tóc Xong, trông anh cũng khỏe khoắn có tinh thần hơn trước rất nhiều.
Sau đó Minh Tư Thành đi đến một cửa hàng tử khoa học kỹ thuật trong thành phố để mua một số bộ phận làm bộ thu dữ liệu không dây trên điện thoại di động.

Lúc chuẩn bị ra về, đi ngang qua một cửa hàng chuyên bán máy tính, anh vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Nói nhiều như vậy làm tôi thấy rất khó chọn!"
Giọng nói đó giống y hệt Mộc Miên.
Minh Tư Thành nhìn theo tiếng động, không khỏi cười khổ, sau đó anh bước vào trong cửa hàng.
Chỉ thấy Nhiên Tân Dao cau mày, lắc đầu nguầy nguậy trước chiếc máy tính xách tay được người tư vấn bán hàng giới thiệu: "Cấu hình máy này quá thấp! Cái đó quá đắt mà nhìn cũng không đẹp!”
“Cần tôi giúp gì không?” Minh Tư Thành nhẹ giọng hỏi.
Nhiên Tân Dao theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Sau khi nhìn thấy Minh Tư Thành, cô ấy lập tức vui sướng mỉm cười: "Anh trai nhỏ, là anh à!".
“Đã lâu không gặp” Minh Tư Thành nhìn khuôn mặt của Nhiên Tân Dao, ánh mắt xa cách từ từ dịu đi một chút, giống như thể anh đang nhìn thấy Mộc Miên.
Nhưng trong thâm tâm anh cũng cực kỳ rõ ràng, Nhiên Tân Dao không phải là Mộc Miên.
“Anh có biết chọn máy tính không?” Nhiên Tân Dao tò mò hỏi.
Minh Tư Thành cong môi cười: "Tôi chưa bao giờ chọn máy tính cả, tôi chỉ lắp ráp máy tính thôi."
"Giỏi vậy sao? Vậy anh cũng giúp tôi lắp ráp một chiếc đi, có được không? Tôi muốn máy cấu hình cao, nhưng cũng phải nhẹ tay, bên ngoài cũng phải đẹp! Tốt nhất là cái kiểu hồng hồng ý!".

Trong giọng nói Nhiên Tân Dao tràn đầy hy vọng.
Minh Tư Thành nghiêng đầu trả lời: "Đi thôi! Tôi dẫn cô đi mua phụ kiện, sau đó sẽ giúp cô lắp ráp."
“Anh trai nhỏ, anh thật là tốt bụng!” Nhiên Tân Dao chắp tay mừng rỡ.
Minh Tư Thành không quan tâm đến gương mặt khó coi của người tư vấn bán hàng trong cửa hàng, trực tiếp dắt Nhiên Tân Dao đi ra ngoài.
Sau khi đưa Nhiên Tân Dao đi mua tất cả các phụ kiện, anh lại đưa cô ấy trở lại chiếc xe thể thao của mình, bắt đầu lắp ráp máy tính xách tay cho cô.
Nhiên Tân Dao mắt chữ 0 mồm chữ A suốt cả quá trình.
Anh trai nhỏ đẹp trai chết người quá đi mất!
Sau khi Minh Tư Thành lắp ráp máy tính xách tay thành công, anh còn cài đặt hệ thống cho Nhiên Tân Dao.
Nhiên Tân Dao cảm thấy Minh Tư Thành là "anh trai nhỏ vạn năng", làm sao có thể làm được mọi chuyện như vậy cơ chứ?
Sau khi cài đặt hệ thống và phần mềm, Minh Tư Thành đưa máy tính xách tay cho Nhiên Tân Dao đang ngồi ở ghế phụ và hỏi: "Dùng thử đi xem cô có thích không?"
“Được!” Nhiên Tân Dao nhận lấy máy tính xách tay.

Việc đầu tiên cô ấy làm là tải game, dùng game để kiểm tra xem máy tính dùng có ổn hay không.
Minh Tư Thành giật giật khóe miệng không nói nên lời, nhưng anh cũng không chỉ dẫn ngọn ngành cho Nhiên Tân Dao.
Dù sao, đây cũng là sự khác biệt giữa người trong ngành và dân ngoại đạo.
"Anh trai nhỏ ơi, có phải anh đã cài đặt mạng không dây đa năng cho máy tính của tôi không? Tôi ngồi ở đây mà đã có thể tải phần mềm trò chơi từ trên mạng xuống rồi này" Nhiên Tân Dao tò mò hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui